Rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau đối phó Dương Thanh, thế nhưng khi Dương Thanh tới, đám người này đều quỳ xuống xin tha.
Điều này khiến sắc mặt Diệp Chi Phàm trở nên âm trầm, trong lòng cũng thấy hoảng sợ.
Truyền thuyết về Dương Thanh quá nhiều. Ông ta không biết rốt cuộc hiện giờ Dương Thanh đã mạnh tới mức nào. Nếu còn ở Thần Cảnh, ông ta vẫn có thể tự tin dẫn cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp giết anh.
Chỉ sợ Dương Thanh đã khôi phục thực lực mạnh nhất.
Dương Thanh bình thản nhìn đám người tới từ gia tộc lớn quỳ rạp dưới đất, ánh mắt sắc bén lướt tới người Diệp Chi Phàm.
“Cậu đừng tưởng đám người này bị cậu dọa thì không còn ai giải quyết được cậu nữa”.
Diệp Chi Phàm nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi biết cậu rất mạnh nhưng chỉ là trước kia. Một tháng trước cậu suýt bị cao thủ Siêu Phàm Cảnh lấy mạng, có lẽ bây giờ vẫn đang bị thương nặng”.
“Hiện giờ cậu có thể phát huy được bao nhiêu sức lực? Sợ là đến cả Thần Cảnh đỉnh phong cũng chẳng đạt tới”.
“Nhưng ở đây vẫn còn một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hoàng tộc họ Diệp chúng tôi”.
“Cậu nghĩ mình có thể sống sót khi bị bọn họ liên thủ tấn công sao?”
Rõ ràng, Diệp Chi Phàm chưa biết tin mười hai cao thủ Thần Cảnh do Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long phái ra đều bị diệt. Nếu không ông ta sẽ không nói mấy lời ngu ngốc như vậy.
Hai Hoàng tộc tổn thất gần nửa cao thủ đỉnh cao. Chuyện này quá quan trọng, chắc chắn bọn họ sẽ không chủ động công bố ra ngoài.
Nếu gia tộc khác biết được, sợ là bọn họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị diệt tộc.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Diệp Chi Phàm, híp mắt nói: “Tôi đang định tha mạng cho ông, bây giờ xem ra không cần nữa rồi”.
Dứt lời, anh tiện tay vung lên.
“Phập!”
Sắc mặt Diệp Chi Phàm lập tức cứng đờ, chậm rãi ngã xuống dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Bọn họ thấy trên cổ ông ta có một vệt máu rất nhỏ, sau đó máu tươi trào ra.
Ầm!
Cả không gian chìm vào yên tĩnh. Ai cũng khiếp sợ, toàn thân run lẩy bẩy.
Ba cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp cũng sợ choáng váng.
Đến cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng sợ run người.
Diệp Chi Phàm là dòng chính của Hoàng tộc họ Diệp, bản thân là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ. Vậy mà giờ đây không đỡ nổi một đòn của Dương Thanh, bị giết ngay tại chỗ.
Quan trọng nhất là, xung quanh anh không hề có khí tức võ thuật, tựa như một người bình thường. Nhưng bọn họ biết rõ anh không phải người bình thường.
Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng không biết Diệp Chi Phàm bị Dương Thanh giết như thế nào, chứng tỏ thực lực hiện giờ của anh đã vượt xa Thần Cảnh đỉnh phong.
“Cậu Thanh bớt giận. Chúng tôi không hề muốn liên thủ đối phó cậu, đều tại Diệp Chi Phàm uy hiếp chúng tôi, đồng thời phái cao thủ ra phối hợp. Nhưng chúng tôi thật sự không dám!”
Đám người tới từ gia tộc lớn nhao nhao xin xỏ, dập đầu xuống đất.
Dương Thanh không thèm nhìn đám sâu kiến này, chỉ lạnh lùng nói: “Từ hôm nay, tôi yêu cầu toàn bộ cao thủ Thần Cảnh của mười bảy gia tộc có mặt ở đây đầu quân cho chiến vực, chiến đấu vì Chiêu Châu!”
“Dù là chủ gia tộc bước vào Thần Cảnh cũng phải đi. Nếu tôi biết các người cố tình che giấu, gia tộc các người cũng không cần tồn tại nữa”.
Dứt lời, anh vung tay một cái, khí tức khủng bố càn quét bốn phía.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Chiếc bàn gỗ tròn đắt đỏ lập tức bị một lực lượng vô hình cuốn nát, biến thành một đống gỗ vụn.
“Chuyện này…”
Đám người có mặt ở đây đều là nhân vật chủ chốt của các gia tộc hàng đầu Chiêu Châu, thậm chí còn có cả chủ gia tộc, chưa ai từng thấy thủ đoạn mạnh mẽ như vậy.
Bọn họ sợ ngây người, ánh mắt tuyệt vọng.
Bọn họ không dám trái lời Dương Thanh, nhưng bảo bọn họ phái toàn bộ cao thủ Thần Cảnh trong gia tộc tới chiến vực chẳng khác gì tai họa ngập đầu.
Nhưng bọn họ lại không dám không nghe theo, đua nhau cam đoan: “Cậu Thanh yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức ra lệnh cho cao thủ Thần Cảnh trong gia tộc lên đường tới chiến vực, chiến đấu vì Chiêu Châu!”
Dương Thanh không thèm để ý, quay người rời đi.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi từ lúc trở về Yến Đô, anh đã đi tới rất nhiều nơi, mỗi nơi anh đặt chân tới đều sẽ có người tuyệt vọng.
Tin tức anh trở về cũng đã truyền khắp Yến Đô.
Vô số thế lực ngoại lai dời cả tộc tới Yến Đô phát triển đều cuống quýt rời đi.
“Tốt quá rồi. Có cậu Thanh ở đây, Yến Đô chính là thành lũy, không ai dám xâm phạm!”
“Cậu Thanh chính là Vương của Yến Đô chúng ta!”
“Cậu Thanh vạn tuế!”
…
Các gia tộc bản địa ở Yến Đô đều ủng hộ hết lòng.
Từ khi tin tức Dương Thanh rời khỏi Yến Đô bị truyền ra, hầu hết các thế lực lớn ở mọi nơi trên Chiêu Châu đều chạy tới chiếm đoạt Yến Đô.
Đây là sự đả kích cực lớn với các gia tộc bản địa ở Yến Đô.
Bây giờ Dương Thanh ra mặt trấn áp đám người đến từ gia tộc quyền quý, còn đuổi họ ra khỏi Yến Đô.
“Dương...”
Khi Vũ Văn Cao Dương nhìn thấy Dương Thanh, ông ta bối rối không biết phải gọi anh là gì.
Không biết nên gọi là cậu Thanh, hay vẫn gọi là Dương Thanh.
“Bố gặp con trai còn phải khách sáo nữa sao?”
Dương Thanh cảm nhận được sự mất tự nhiên của người đàn ông ấy, không khỏi thấy đau lòng.
Vũ Văn Cao Dương nghe thấy Dương Thanh gọi mình là bố, khóe mắt ướt nhòe.
“Được, con sẽ mãi là con trai của bố!”
Ông ta kích động vỗ vai anh mấy cái.
Đám người cầm quyền của gia tộc Vũ Văn thấy vậy đều nở nụ cười.
Hiện giờ Dương Thanh chẳng khác gì ông trời của Yến Đô, vậy mà anh vẫn nhận Vũ Văn Cao Dương là bố. Đây đúng là chuyện đáng mừng của gia tộc Vũ Văn.
Chỉ cần Dương Thanh vẫn còn, địa vị tối cao của bọn họ ở Yến Đô sẽ được giữ vững.
“Dương Thanh!”
Lúc này, một người trẻ tuổi đứng lẫn trong đám người nhìn Dương Thanh, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Dương Thanh cảm nhận được sát khí của đối phương, cau mày nhìn ra sau đám đông, trông thấy một gương mặt quen thuộc không hề che giấu sát khí với mình.
“Vũ Văn Bân!”
Anh bình tĩnh nhìn đối phương, lạnh nhạt nói: “Tôi không so đo với anh không có nghĩa là anh có thể tùy ý khiêu khích tôi. Nể mặt bố, tôi có thể tha cho anh một con đường sống”.
“Nhưng nếu anh còn dám giở trò sau lưng tôi, đừng trách tôi không nương tay!”
Nói xong, một luồng áp lực khủng bố tràn tới bao trùm Vũ Văn Bân.