Bây giờ giá cổ phiếu ngày càng tăng, số người muốn giữ lại cổ phần của mình đều chiếm đa số. " Cậu có thấy trong chuyện này có gì đáng ngờ không?"
Trong truyện này, Trác Lâm và Ôn Ninh là hai người được Lục Cẩn Phàm tin tưởng giao cho nhiệm vụ
này. Hai người đều có chút đăm chiêu, dường như đang suy nghĩ một cái gì đó quan trọng lắm.
" Hơn nữa,Ninh An lại mới đi ra nước ngoài từ thứ ba tuần trước. Theo tôi tìm hiểu được thì ở bên đó
có một cổ động vô cùng bí ẩn của Lục thị. Xưa nay trong giới làm ăn của chúng ta, những loại người
như vậy không phải là hiếm. Thế nhưng khi tôi đến gặp họ, thì ngay lập tức tôi đã bị đuổi ra ngoài!"
"Ý cậu là?"
Lục Cẩn Phàm xoay xoay cây bút trong tay, trầm ngâm suy nghĩ. Hắn thỉnh thoảng liên tục lại liếc nhìn
Ôn Ninh và Trác Lâm đứng ở trước mặt.
Tuy hẳn không nói câu nào, thế nhưng đối với Ôn Ninh với các đàn em bên dưới thì đây chắc chắn là
lúc mà Lục Cẩn Phàm đang tức giận nhất. Hai người bọn họ không hẹn mà cùng đổ mồ hôi hột với nhau.
" Ninh Thiên đang cấu kết với người ngoài để kéo anh ra khỏi chức vị tổng giám đốc Lục thị!"
" Hoàng đường!"
Lục Cẩn Phàm ngay lập tức ngắt lời của Ôn Ninh, lấy tay đập mạnh lên trên mặt bàn làm việc. Khiển
hai người còn lại giật nảy mình vì bất ngờ.
Hắn xưa nay vẫn luôn tin tưởng tất cả các cổ đông của Lục thị, vì tất cả bọn họ đều là những người
mà ba mẹ hắn từng tin tưởng nhất. Lục Cẩn Phàm nghiến răng, nhưng sau đó lại rất nhanh ngả người ra đằng sau ghế, khuôn mặt có chút đăm chiêu:" Hoặc ngoài không khó đề phòng bằng giặc trong. Bây giờ hai người các cậu, hãy giám sát liên tục Ninh Thiên hai tư trên hai tự cho tôi. Tôi thật không dám tin, có người lại cấu kết với
hắn hãm hại tôi!"
Ôn Ninh nhìn sắc mặt của Lục Cẩn Phàm, liền biết rằng hắn đang gặp khó khăn. Lần trước, khi hắn mời Ôn Ninh về làm việc cho Lục thị, đã vô cùng nghiêm khắc trong việc tuyển chọn cổ đông của công ty. Phần lớn những người ở đó đều là người có kinh nghiệm lâu năm, từng giúp công ty đoạt được
nhiều công to lớn.
" Vậy thiếu gia, tôi ra ngoài trước!"
Trác Lâm vô cùng nghiêm túc gật đầu đi ra ngoài. Vì hắn cảm thấy bây giờ cần để cho Lục Cẩn Phàm
và Ôn Ninh có thời gian riêng để nói chuyện. Hắn tuy là người thân cận của Lục Cẩn Phàm, thế nhưng
lại không tính toán đầy đủ như Ôn Ninh.
Lục Cẩn Phàm khẽ gật đầu, cho Trác Lâm lui ra ngoài trước. " Cậu đang muốn nói gì với tôi! Nói nhanh đi vì tôi còn rất bận!"