"Nếu anh đã không thể trả lại tôi những thứ đó, vậy thì Lục Cẩn Phàm, mong anh đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa! Từ bảy năm trước, chúng ta đã trở thành người dưng mất rồi! Cũng từ bây giờ, tôi chính là Hạ Mộc Ngôn, không phải là Diệp Tử Họa! "
Những hạt mưa ngày càng rơi nặng hơn, Mộc Ngôn không khỏi mà rùng mình lại. Thân thể cô bây giờ vẫn còn yếu, sợ rằng tối nay chắc chắn sẽ phải quay lại bệnh viện.
Quá khứ là một trong những điều cô không muốn đối mặt nhất, vì nó chiếm quá nhiều đau thương của cô. "Mộc Ngôn, chỉ cần em cho tôi một cơ hội, chúng ta sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc, được không?"
Cô cười khẩy, nếu năm xưa hắn nói câu này, chắc chắn Mộc Ngôn sẽ tin. Thế nhưng bây giờ chuyện đó là hoàn toàn không thể nữa rồi. "Năm xưa tôi đã rất yêu anh! Thế nhưng bây giờ, anh hoàn toàn không xứng với tình yêu
của tôi nữa rồi!"
Dưới trời mưa tầm tã, Mộc Ngôn cầm lấy chiếc vòng cổ năm xưa mà Lục Cẩn Phàm từng mua cho cô, thả xuống đất. Từng hạt ngọc trai rơi xuống đất, là những chấp niệm mà bản thân cô đã chính thức buông bó.
Buông bỏ cho quá khứ Buông bỏ cho hiện tại
Buông bỏ cho tương lai Và buông bỏ cho cả hai người họ.
Từ bây giờ, cô sẽ chính thức là Hạ Mộc Ngôn, những kí ức về Diệp Tử Họa, cô sẽ chính thức quên toàn bộ. Đằng sau cô lúc này, Lục Cẩn Phàm không hề để ý đến danh dự của bản thân, từng chút một nhặt từng hạt ngọc trai lên. Hắn nhìn cô, có một chút hương xót.
"Thiếu gia, cậu vẫn chưa khỏi hoàn toàn! Nếu cậu còn cố gắng như vậy, sợ rằng Ôn tổng sẽ trách móc chúng tôi mất!".
Thế nhưng người đàn ông vẫn không hề để ý, mò mẫm nhặt từng hạt ngọc trai lên. Đây là cái giá mà hắn phải trả bởi vì những lỗi lầm năm xưa.
"Tôi không sao, các cậu không cần phải lo lắng!" Lục Cẩn Phàm còn chưa nói xong, ngay lập tức khuôn mặt tái nhợt đi, từ trong miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
"Thiếu gia!" Tất cả mọi người đều hô hào lên. Một vệ sĩ nhanh choang đến đỡ hắn đến bệnh viện, nhưng đã bị hắn gạt ra bên ngoài.
Một hạt ngọc trai lăn xuống bàn chân của một người, Lục Cẩn Phàm bây giờ vô cùng chật
vật, khi nhìn thấy bàn chân thì ngay lập tức ngẩng đầu lên.
Ôn Ninh nhìn thấy người bạn chơi với mình thành ra nông nỗi này, trong lòng tràn đầy phẫn nộ. Hắn cầm lấy vai của Lục Cẩn Phàm, lắc mạnh:
"Lục Cẩn Phàm, chẳng lẽ cậu thực sự không cần cái mạng của mình nữa sao? Bây giờ thân thể của cậu đã vô cùng yếu ớt, nếu không nhanh về điều trị thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy! Lục Cẩn Phàm, rốt cuộc cậu có coi tôi là bác sĩ không vậy!".
Chưa bao giờ, Lục Cẩn Phàm lại nom chật vật đáng thương như vậy. Hắn vốn dĩ sinh ra đã
vạch đích, nên chưa từng bị đối xử như thế này bao giờ.
"Cậu đi ra! Tôi phải tìm được viên ngọc trai cuối cùng!" Vết thương ở vùng bụng bỗng nhiên bị vỡ ra, máu chảy rất nhiều xuống nền đất, khiến cho Ôn Ninh càng ngày càng cảm thấy lo sợ hơn.