Chúng tôi đã từng rất thân, và bây giờ đã không còn nữa rồi. Cả hai người đều thật ngượng ngùng khi gặp nhau sau bao nhiêu năm xa cách, còn Lục
Cẩn Phàm thì vẫn cao ngạo như ngày nào. Thậm chí nhiều lần có cuộc họp lớp hắn vẫn cứ
không tham gia.
Rất nhiều chuyện năm xưa được che dấu, dường như đều không muốn cho đối phương biết.
"Mọi người, chúng ta chơi trò sự thật hay đại mạo hiểm đi!"
Một cô bạn cùng lớp là người khởi xướng đầu tiên, còn tôi chỉ đứng ở bên cạnh để mà phụ
họa theo. Đây chính là trò chơi mà chúng tôi chơi suốt những năm tháng ấy.
"Được!"
"Tôi không thể nào nghĩ được cậu sẽ nhớ trò này đấy Tôn Á!"
.
Cuối cùng dưới sự trợ giúp của lớp trưởng, thì người bị chọn lần này lại là Lạc Giai. Cô ấy e
thẹn nhìn mọi người, và quyết định chọn nói ra sự thật.
Tôi còn nhớ rất rõ, hình ảnh những tia nắng chiếu sáng cũng không thể nào dập tắt được
những ước mơ thời tuổi trẻ.
"Lạc Giai, cậu hãy nói thật đi! Cậu đã từng thích bạn nam nào trong lớp của mình hay chưa?"
Mọi người trong lớp cũ đều im lặng, lắng nghe xem vị lớp phó nghiêm khắc năm xưa liệu
có thích ai hay không.
"Tôi không thích ai cả! Hồi đó chỉ luôn chú tâm vào việc học mà thôi!"
Mọi người bất giác mỉm cười, quả nhiên là học bá của cả khối năm đó. Đến gần cuối giờ, Lục Cẩn Phàm mới tới, nhìn thấy hắn ta tôi quả thực không thích một chút nào cả. Chỉ mong cho người đàn ông đó đừng đến mà thôi.
Mọi việc vẫn đi theo chiều hướng tích cực, mãi cho đến khi tôi ngà ngà say mới đứng dậy đi ra trước biển để hóng gió một chút. Trời ban đêm ở Hà thành thực sự rất đẹp, rất quyến rũ lòng người.
"Cậu không vào trong kia chơi với mọi người hay sao?"
Không biết Lạc Giai đi ra từ lúc nào, cô ấy nhìn tôi một hồi lâu, rồi bỗng dưng mỉm cười nhẹ.
"Cậu sống có hạnh phúc không?"
Năm đó tôi đã hơn hai mươi tuổi, đã không thể yêu ai được nữa. Mặc dù được rất nhiều người giới thiệu cũng như dẫn đến làm quen, thế nhưng tôi vẫn không thể có được một câu
trả lời chính xác cho bản thân mình.
"Cũng không có gì gọi là hạnh phúc cả! Ngày ngày chúng tôi đi kiếm tiền, chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày! Anh ấy có một công ty nhỏ, nên có thể trải nghiệm làm ăn một chút! Đôi khi chúng tôi có thiếu thốn, nhưng cuối cùng vẫn quay về được bên nhau!"
Giọng của Lạc Giai nhỏ dần, thế nhưng tôi biết cậu ấy đang bịa ra cho mình một câu
chuyện, một hạnh phúc đơn giản mà thôi. Chồng của cô ấy là một tên rượu chè cờ bạc, số tiền nợ đã lên đến năm trăm nghìn đô la mỹ, tôi đã nhiều lần nhờ Ninh An đến để giải quyết hắn ta. Năm xưa có lẽ vì quá thiếu thốn tình cảm, nên Lạc Giai mới bước đến con đường tội lỗi
này chăng?
Từng đợt sóng biển đánh mạnh vào bờ, khiến cho Lạc Giai dường như thả tâm hồn vào
biển. Những lúc như vậy, cô ấy thực sự rất xinh đẹp. "Nếu như năm đó, tôi tỏ tình cậu, liệu cậu có đồng ý hay không? Cậu biết không Lạc Giai,
thực sự tôi đã từng rung động trước cậu! Thế nhưng người cậu chọn vẫn không phải là tôi!"
Tôi nói thực ra lòng của mình. Đã lâu lắm rồi tôi mới can đảm như vậy. Người ta gọi tôi là Ninh tổng, ca ngợi tôi bằng những từ mỹ miều nhất, thế nhưng chẳng có ai hiểu tôi đã cực khổ như thế nào.
Tôi quả thực rất thích Lạc Giai, vì cô ấy là mối tình mà tôi không thể nào quên được!