Lúc này người đàn ông bỏ mũ xuống, đây chính là Ninh An. Hắn không những giết người không ghê tay, mà chính là đang muốn trả thù cho Ninh Thiện.
Dây thắng xe của bọn họ không thể nào tự dưng không hoạt động được.
Chắc chắn đã bị người ta động tay động chân vào.
Nếu hôm đó không phải Mộc Ngôn có chút kích động đòi lái xe riêng, thì sợ mấy người bọn họ có khi cũng không giữ được mạng của chính mình.
Ninh An không khỏi nghi ngờ, nên đã đi xem các Camera ở gần đó, không ngờ đã phát hiện Hạ Mộc Tầm chính là hung thủ.
Sau lưng được Lục Cẩn Phàm bảo kê, Ninh An không thể đường hoàng mà ra tay được. Chỉ có thể làm trong đêm như vậy thôi. Món nợ mà Hạ Mộc Tầm nợ, nhất định phải trả bằng xương bằng máu mới đủ.
"Cứ để cho cô ta sống thêm vài ngày nữa!"
"Vâng! Vậy còn cái xác này thì sao?"
Ninh An liếc mắt nhìn người phụ nữ ở dưới chân của mình. Không hiểu tại sao khi nhìn thấy Tống Doanh Doanh, trong lòng hắn lại dâng lên một cỗ phẫn nộ.
Hắn quỳ xuống, sờ nhẹ vào vết sẹo ở sau gáy của bà ta.
"Mẹ à, năm xưa mẹ bỏ con đi theo người đàn ông khác, mẹ vì hạnh phúc của mình mà bỏ đi chính con ruột của mình. Vốn dĩ trên đời này, người không có quyền được hạnh phúc nhất chính là bà. Khi bà đang cùng người đàn ông khác sống trong nhung lụa, thì tôi đang phải vật lộn với tất cả mọi thứ để có thể sống sót! Vậy tại sao các người chỉ cần búng tay là đã có đầy đủ tất cả mọi thứ! Những thứ hôm nay các người phải trả, đều là những món nợ các người đã nợ tôi!"
Trong đêm tối, tiếng súng lại vang lên thêm mấy lần nữa, rồi mới dừng hẳn.
"Tạo hiện trường giả bà ta bị tai nạn giao thông! Rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường để đề
phòng người khác phát hiện!"
"Rõ!"
M
[...]
Những ngày tiếp theo, Bạch Lam và Tề Xuyên phải canh chừng Mộc Ngôn hai tư trên hai tư giờ, bọn họ sợ cô sẽ nghĩ quẩn, vì vậy không dám lơ là lấy nửa bước.
"Chị Mộc Ngôn, chị vẫn không muốn ăn một chút gì sao?"
"Em mang đi đi! Chị không muốn ăn đâu!"
Bạch Lam thở dài, mang đĩa đồ ăn mà cô đã chuẩn bị xuống bếp. Bọn họ vốn dĩ chỉ muốn đến Hà thành vài ngày, sạ đó sẽ quay trở lại Bắc thành.
Thế nhưng
không ngờ mọi chuyện lại diễn biến xấu như bây giờ.
Cái chết của Ninh Thiên làm rúng động cả thành phố, rất nhiều người đến chia sẻ cùng cô, thế nhưng dường như điều họ muốn là xem kịch hay ở phía trước.
Khắp các trang Mạng xã hội, đâu đâu cũng thấy hình ảnh của người đàn ông đó. Mộc Ngôn thực sự cảm thấy cuộc đời lại giống nhau đang trêu đùa mình hơn.
Cô không được ra ngoài, không được đi đến bất cứ đâu cả.
"Chị Mộc Ngôn, có thư của chị này!"
Tề Xuyên lúc này chạy vào. Đưa một phong bì dày cộm cho cô, thế nhưng Mộc Ngôn không có tâm trạng mà nhận lấy, nên đã nhờ Bạch Lam cầm hộ mình.
"Chị, bên trong là thư của Lục Cẩn Phàm! Hắn nói muốn bù đắp cho lỗi lầm mà mình gây ra, bên trong là toàn bộ số cổ phần của anh Ninh ở Lục thị, và còn có cả ở Ninh thị nữa! Bây giờ những món đồ này là vô chủ, hắn muốn chị hãy nhận lấy. Coi như đây là chút tân ý mà hắn
muốn chuộc lại!"