Diệp Tử Sâm nãy giờ đứng ở bên ngoài. Anh cũng đã nghe hết mọi chuyện nãy giờ, thể nhưng lại chẳng thể giúp được gì.
Nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn bị Diệp Sinh đối xử tàn bạo, lòng anh không khỏi cảm thấy xót xa.
Anh thực sự rất thích Mộc Ngôn, giống như cô ấy là em gái của mình vậy.
Cảm giác mỗi khi ở bên cạnh cô, cũng cho anh một cảm giác vô cùng quen thuộc,mà Diệp Tử Họa trước kia không có.
Anh nhăn mặt, nhẹ nhàng tiến lên. Sau đó đặt tay lên vai của Ninh Thiên :
" Tôi biết cậu sẽ lo lắng cho cô ấy, thế nhưng Ninh Thiên, Mộc Ngôn đối với cậu vẫn là người xa lạ, cậu phải suy nghĩ thật kĩ. Nếu như hôm nay một Ninh Thiên mất đi, thì Hạ Mộc Ngôn mãi mãi không bao giờ nhớ cậu là ai! Trong tâm trí của cô ấy, sẽ mãi mãi không bao giờ nhớ đến cậu!"
Ninh Thiên nghe xong cũng có chút chua xót, không phải hắn không nghĩ đến chuyện này, mà là không dám nghĩ đến.
Hắn năm lần bảy lượt liều mình cứu mạng cô, thế nhưng mỗi lần
cứu là những lúc Mộc Ngôn đang hôn mê, tinh thần hầu như không được tỉnh táo.
" Diệp Tử Sâm, cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi chuyện này. Thế nhưng anh có biết, trong tình yêu, điều buồn nhất chính là không thể bảo vệ được người mình yêu. Có thể cô ấy không nhớ tôi là ai, thế nhưng tôi cũng không cần tôi báo đáp, tôi chỉ cần cô ấy nhớ rằng, ít nhất trên Thế giới cô ấy đang sống, có một người đàn ông có thể vì cô ấy mà hy sinh cả tính mạng. Cả đời này của tôi, gặp được Mộc Ngôn chính là điều tôi không thể ngờ, yêu cô ấy cũng là điều tôi không thể lường trước được. Ninh Thiên tôi trước nay có thể thay đổi được trời đất, thế nhưng lại không thể để cho trái tim của mình hết yêu cô ấy. Tôi đã thua, thua một cách triệt đề!"
Diệp Tử Sâm khẽ mỉm cười, anh thật không ngờ trên thế giới này lại có một người đàn ông si tình đến vậy.
" Ninh Thiên, anh đừng có mà giảo biệt cho bản thân của mình nữa! Năm xưa anh đối xử với Tiểu Mỹ như thế nào, đừng tưởng tôi không biết! Cô ấy vì anh mà có thể hy sinh tất cả mọi thứ, thế nhưng anh ngay cả một lần quay lại nhìn cô ấy cũng không có!".
Ôn Ninh trong lòng tràn đầy phẫn nộ, tiến đến nắm chặt lấy cổ áo của Ninh Thiên. Thế nhưng nhìn ánh mắt cương nghị của Ninh Thiên, hắn lại cảm thấy lùi bước.
Mặc dù rất muốn trách tội, thế nhưng Ôn Ninh lại không dám.
Năm xưa Tiểu Mỹ thích Ninh Thiên, không ai không biết. Thế nhưng đối với cô, anh chỉ coi đó là bạn.
"Ôn Ninh, cậu đừng đổ lỗi cho tôi! Cái chết của cô ấy năm đó, anh chính là người rõ nhất, không phải tôi!"
Mộc Ngôn mơ mơ màng màng nhìn xuống dưới, lú nãy cô có thể nghe rõ những lời mà Diệp Tử Sâm nói. Cô cố gắng nhìn rõ, người đàn ông đã năm lần bảy lượt cứu cô ra khỏi nguy hiểm.
Đó là người đàn ông có mái tóc màu đen, gương mặt điển trai mặc bộ tây trang màu đen, nước da màu đồng vô cùng nghiêm khắc nói chuyện với Ôn Ninh.
Ấn tượng mà cô thích đối với Ninh Thiên chính là tính cách của người đàn ông này. Không hiểu tại sao cô bỗng bật cười giữa thời điểm không đúng như vậy.
Ninh Thiên dường như cảm giác đực rằng có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm, khi quay lên sân thượng, liền nhìn thấy Mộc Ngôn đang nhìn hắn với ánh mắt vô cùng trìu mến.
Khiến cho ngay lập tức trái tim trong lồng ngực nhảy bịch bịch.