Cô thực sự rất sợ, sợ một lần nữa mình phải trải qua cảm giác đấy.
Sự tuyệt vọng trong mắt cô một lần nữa hiện ra, ngay lập tức Mộc Ngôn chạy nhanh ra phía cửa.
Thế nhưng lúc này không biết nó đã bị chốt từ lúc nào nữa.
Mà Lục Cẩn Phàm cũng dần đi đến chỗ Mộc Ngôn, hắn giống như một con quái vật, từ từ nuốt chửng cô vào trong bụng.
"Mộc Ngôn, chẳng lẽ em vẫn hận tôi như vậy sao?"
"Đúng vậy! Tôi không thể nào quên được những gì mà anh đã làm với tôi! Lục Cẩn Phàm, tôi xin anh, anh tha cho tôi được không?"
Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên cười lớn, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.
Càng vuốt lại càng thích, càng thấy khoái chí.
201
"Mộc Ngôn, tôi đã làm mất em một lần, chắc chắn sẽ không có lần thứ hai nữa đâu! Chỉ có tôi mới biết, rằng tôi đã như phát điên khi em không có ở đây!".
Lục Cẩn Phàm kéo cô lên trên đùi mình, nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt nhỏ bé, liền kéo cô ra ngoài công ty.
Hà thành dạo này đều đi vào thời tiết lạnh giá, quả thực khiến cho con người ta không
muốn ra khỏi chăn.
Thế nhưng nơi đây vẫn không thể nào che dấu được vẻ tấp nập thường ngày của mình,
người đi dạo phố vẫn còn rất nhiều.
Lục Cẩn Phàm đưa cô đến một tiệm làm tóc, chỉnh trang lại quần áo của cô. Hắn đã cố tình chọn cho Mộc Ngôn một bộ váy màu trắng, cực kỳ phù hợp với dáng thon gầy của cô.
Lúc này Mộc Ngôn mới vỡ lẽ, hóa ra hắn đưa cô đi chụp ảnh cưới. Rõ ràng đây là đang
muốn nhốt Mộc Ngôn vào bên mình.
Nếu đây là chuyện của hơn chục năm về trước, chắc chắn Mộc Ngôn sẽ rất vui vẻ.
Thế nhưng bây giờ cô lại cảm thấy vô cùng gượng gạo.
Rất nhiều người để ý vào bên này, thần khen ngợi khi Mộc Ngôn có một người đàn ông quan tâm cô đến như vậy.
Vết sẹo trên má cô vẫn chưa lành, vẫn hiện rõ trên khuôn mặt của cô.
"Anh xin lỗi!"
Hắn xin lỗi vì đã không tìm được cô bé của hắn sớm hơn.
Hắn cũng xin lỗi vì không thể cho cô một cuộc sống hạnh phúc. Hắn lại càng xin lỗi vì đã đối xử tệ bạc với cô từ trước đến nay.
Lục Cẩn Phàm hôn nhẹ lên trán của cô, sau đó từ trong túi áo lâu ra một chiếc nhẫn kim cương rất to, rất đẹp.
"Anh xin lỗi vì trước đây không thể bảo vệ được em! Bây giờ em sẽ cho anh một cơ hội nữa chứ, Mộc Ngôn!"
Người đi đường bỗng chốc tụm lại với nhau, vô cùng tán thưởng Lục Cẩn Phàm. Khi nhìn thấy nhân viên đưa đến một đôi cao gót màu xanh lam, Lục Cẩn Phàm nhanh chóng định đi cho cô.
Thế nhưng hắn nhận ra, nó đã quá to so với chân của Mộc Ngôn! "Chân tôi đã không thể đi được, anh có cố gắng cũng chỉ vô ích mà thôi!"
Không khí bỗng nhiên trầm lặng hơn bao giờ hết. Mọi người bây giờ mới để ý, cô dâu ngồi trên xe lăn!
"Lục Cẩn Phàm, là bởi vì anh chưa từng quan tâm đến tôi, nên ngay cả đến cỡ chân anh cũng không biết!"
"Chỉ cần em cho anh một cơ hội, chắc chắn anh sẽ nắm bắt lấy thật tốt! Chắc chắn sẽ không khiến em phải buồn vì một lần nào nữa!"