" Anh ruột của Diệp Tử Họa - Diệp Tử Sâm!"
Ninh Thiên nghi ngờ nhìn thuộc hạ của mình, hắn lâm vào trầm tự cảm thấy thật là đau đầu.
" Không phải hắn ta đang ở nước ngoài hay sao? Bây giờ thì cho dù có tìm kiếm cũng không đủ thời
gian!"
Diệp Tử Sâm đã mai danh ẩn tích một thời gian, khiến cho mọi người nhiều lúc muốn tìm hắn cũng không có cơ hội. Từ lúc Mộc Ngân hôn mê, rất ít ai gặp được người đàn ông này.
Lục Cẩn Phàm đã nhiều lúc cho thuộc hạ đi tìm kiếm, thế nhưng lý nào trở về cũng trở thành công
cốc. Điều đó khiến cho ai cũng phải đau đầu. "Đại a, cậu có muốn đến bệnh viện thăm Mộc Ngôn tiểu thư một chút không?"
" Cho dù tôi có đến thì Lục Cẩn Phàm cũng không cho vào! Hơn nữa, tôi không dám đối diện với cô ấy!
Cậu định làm thế nào!"
Ninh An đi đến, tỏ vẻ nguy hiểm. Hắn rút từ dưới vạt quần lên một cây dao sắc nhọn, cửa nhẹ vào lòng bàn tay của mình. Khiển ngay lập tức máu Da chảy ra ngoài. "Chúng ta lấy danh nghĩa, ân nhân cứu mạng!" [...]
Lục Cẩn Phàm lái xe rất nhanh đến bệnh viện, khiến cho Ôn Ninh và Trác Lâm không khỏi nhíu mày lại. Bọn họ trước nay vẫn luôn tuân thủ luật pháp giao thông, chưa từng bị phạt hay nhắc nhở lần nào. Vậy mà hôm nay ở đằng sau mỗi lần họ chạy qua chính là tiếng còi vang của cảnh sát cơ động. Cho đến khi nhìn thấy Lục Cẩn Phàm quăng hẳn một xấp tiền vào mặt, bọn họ mới chợt nhận ra đây là
ai, vội vàng củi đầu lui ra đằng sau. Đây đều là những thực tập sinh, họ vẫn chưa muốn chấm dứt cuộc
đời mình ở đây đầu! " Lục Cẩn Phàm, mịa kiếp, nếu không phải hôm nay lão tỉa có phúc khí lớn thì có khi hôm nay đã chết trong tay của cậu rồi!". Ôn Ninh vừa chống xe ra, vừa không thể tin vào mắt mình được. Mới vài phút trước, họ còn đang ở trong Lục gia, vậy mà bây giờ đã đứng trước của bệnh viện rồi.
" Hôm nay cậu hãy tiến hành cho cẩn thận, nếu không thì đừng bao giờ quay lại Lục thị nữa!"
Ôn Ninh lườm nguýt hẳn một cái, rồi chỉnh lại trang phục của mình sao cho đẹp nhất rồi mới oai nghiêm bước vào cổng của bệnh viện.
Nơi đây vẫn giữ được vẻ đẹp của nó như khi xưa, đây chính là nơi mà Ôn Ninh phẫu thuật cho Hạ Mộc Tầm, nên hắn dĩ nhiên là có thể nhìn rõ được.
Nhìn thấy đoàn khách quý tiến vào, ngay lập tức viện trưởng của bệnh viện đã đi ra tiếp đón. Ông ta
cười vô cùng thân thiện, dẫn đoàn người đi lên trên tầng cho người phòng Vip. " Lục tổng, Hạ tiểu thư vốn dĩ thân thể đã yếu, đáng lẽ không được chịu bất cứ tác động mạnh nào lên
cơ thể. Gần một năm trước, thể lực cô ấy đã cực kỳ yểu, cũng may mà có Diệp thiếu gia giúp nên mới
giữ được tính mạng! Vậy mà bây giờ cô ấy bị hơn chục người đàn ông xâm hại, vùng kín bị tổn thương
nặng nề. Hơn nữa bọn họ cũng không tha cho cô ấy, đã trực tiếp đánh nát gân cốt, khiến cho Hạ tiểu thư có thể chữa lành được là điều rất khó, sau cú sốc này mà vẫn có thể đi được bình thường chính là
một điều kỳ tích! Mặt trái bị hủy hoại gương mặt, rất khó để có thể chữa lành được gương mặt xinh đẹp như trước kia nữa!"
Nghe viện trưởng nói vậy, các cô y tá đứng gần đó đều không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng. Tuy Hạ
Mộc Ngôn không nổi tiếng giống như người em của mình, nhưng lại được vẻ đẹp thanh thuần của thiên nhiên. Khiến cho bọn họ mỗi lần nhìn thấy cô đều lén nhìn trộm. " Cho dù là làm bất cứ việc gì, tốn bao nhiêu tiền, nhan sắc và tay chân có thể không cần chữa, nhưng
nhất định phải giữ lại mạng sống cho cô ta!".
Lục Cẩn Phàm tự dưng lại bây giờ lại cảm thấy có chút sợ hãi. Hắn cũng hoàn toàn không biết lý do là
tại sao nữa.