Mộc Ngôn không thể chịu nhục được nữa, liền đứng lên để chống trả. Khi xưa cô cũng vì hèn yếu, nên mới không chống đối với Lục Cẩn Phàm.
Ninh An lúc này khi nhìn thấy rất nhiều người đứng trước cửa quán nhà mình cũng ngay lập tức đi ra.
Hắn tuy đã theo Ninh Thiên về Bắc thành nhiều năm, thế nhưng vẫn chưa rút ra
khỏi giới kinh doanh.
Cậu thiếu niên kia cũng chẳng phải là loại tốt đẹp gì, liền đi đến nắm lấy cánh tay của Bạch Lam, muốn kéo cô bé đi:
"Bạch Lam, tôi có chuyện muốn nói với cậu!"
Từ xưa đến nay, Bạch Lam vẫn luôn e dè mọi chuyện, cô bé sợ quán của Mộc Ngôn gặp chuyện vì mình, nên cũng không ngại mà đi theo.
"Thử xem ai dám dẫn người của tôi đi!"
Ninh Thiên tức giận hét lên. Hắn tuy đã không thể đi được, cánh tay cũng dần dần hoạt động, thế nhưng chẳng lẽ lại không thể bảo vệ được người của mình?
"Đại ca, để em xử lý cho!"
Ninh An đứng một bên cảm thấy thật ngứa tay, sau đó đứng lên trên, cầm lấy bàn tay của Bạch Lam mà kéo về.
"Các cậu chui ra từ góc nào, liền cút về đó cho tôi!" Cậu thiếu niên kia không biết lượng sức, liền tiến lên, nắm lấy cổ áo Ninh An:
"Nếu anh mà còn không bỏ tay mình ra, thì tôi sẽ khiến cho cái quán này đừng hòng hoạt động được ở Bắc thành!"
Còn bé những khẩu khí lại không hề nhỏ, Ninh An khẽ lắc đầu cười, thế nhưng lại không hề
khách khí mà đạp vào bụng cậu thiếu niên. "Cố thiếu, cậu có sao không?" Những người ở đằng sau ngay lập tức tiến đến, trong đó có một cô gái nhìn còn rất trẻ,
tầm bằng tuổi của Bạch Lam. "Anh này, tại sao anh lại hành động như vậy? Rõ ràng là bạn tôi chỉ muốn dẫn bạn mình đi
thôi mà?"
"Lập Tuyết, cậu không phải nói nhiều với bọn họ! Trực tiếp kêu bố cậu đến giải tỏa quán ăn này là được rồi!"
Cô gái tên Lập Tuyết khi nghe bạn bè nhắc đến vấn đề này thì vô cùng hài lòng. Bố của cô ta là Cục trưởng Cục Cảnh sát ở đây, thế nên Lập Tuyết tin rằng không ai có địa vị cao bằng
mình.
Thế nhưng Bạch Lam lại vô cùng lo lắng. Cô biết thế lực đằng sau lưng Lập Tuyết và cổ Dương là rất lớn, thế nên mới chần chừ đến bây giờ.
"Chị Mộc Ngôn, em nghĩ là bọn họ chỉ muốn dẫn em đi dạo mà thôi! Chị không cần phải lo lắng, tối nay chắc chắn em sẽ về đến nhà mà!"
Mộc Ngôn cố nở nụ cười, thế nhưng lúc này điện thoại của cô lại có tiếng chuông vang lên, là tin nhắn gửi đến.
Bên trong chính là Bạch Lam, còn ở bên cạnh chính là một người đàn ông khác. Hơn nữa một lúc sau lại có rất nhiều người đàn ông khác đi vào, nhằm xâm hại cô bé.