"Diệp Tử Sâm, tôi chưa từng cầu xin anh chuyện gì cả! Thế bên tôi mong anh hãy giữ kín chuyện này, đừng bao giờ nói ra với Lục Cẩn Phàm!"
Ninh Thiên biết bây giờ hắn rất ích kỉ, thế nhưng có lẽ đây là lần duy nhất hắn chỉ muốn nghĩ cho bản thân của mình.
Cả đời này của người đàn ông, chưa bao giờ hối tiếc chuyện gì cả. Mộc Ngôn là người mà Ninh Thiên đã quyết yêu đến cuối đời, vì vậy hắn thực sự không muốn đánh mất người phụ nữ này.
Diệp Tử Sâm biết Ninh Thiên sẽ phải khổ sở như thế nào mới có thể có được ngày hôm nay.
Vốn dĩ anh không hề muốn giấu chuyện này đi, thế nhưng anh cũng hoàn toàn hiểu được rằng nếu để cho Lục Cẩn Phàm biết được, thì chắc chắn Mộc Ngôn sẽ gặp chuyện chẳng lành.
"Anh biết chuyện này lâu chưa? Tại sao anh lại không nói cho tôi biết! Rốt cuộc tại sao cô ấy lại là Tử Họa, năm xưa tôi đã nhìn thấy cô ấy chết rồi cơ mà?"
Anh bây giờ mới chợt nhớ ra chuyện này. Năm xưa, cũng có một cô gái đến nói chuyện với bọn họ, nói rằng mình chính là Diệp Tử Họa ngày xưa. Dĩ nhiên là Diệp Tử Sâm sẽ không thể nào tin được, thế nên đã mang cô gái ấy đi xét nghiệm ADN. Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy vết sẹo bên má phải, Diệp Tử Sâm đã hoàn toàn tin được đó chính là em gái của mình.
Mọi chuyện giống như là một giấc mơ dài, vốn dĩ lúc đầu anh nhìn thấy Mộc Ngôn, cảm giác quen thuộc chỉ là do cô gần bằng tuổi của Tử Họa. Không ngờ đó chính lại là người em gái bằng xương bằng thịt của anh.
Bao nhiêu năm nay, anh đã ở rất gần cô. Đã nghe cô gọi anh, đã nói chuyện với cô, vậy mà cuối cùng anh lại không thể cứu cô ra khỏi tay của Lục Cẩn Phàm.
Lòng của Diệp Tử Sâm cũng rất đau, giống như có hàng ngàn cây kim đâm vào nơi sâu nhất. Tay của người đàn ông run bần bật, cầm lấy ly trà trên bàn để uống.
"Tôi vốn dĩ đã biết cô ấy chính là Diệp Tử Họa, bởi vì tôi đã nhờ mọi người xung quanh đi điều tra.
Biết được năm xưa chính là do Trịnh Lâm và Mạc Vũ đã bắt cóc Lục Cẩn Phàm và Hạ Mộc Ngôn. Thế nhưng lúc đó Trịnh Lâm lại ham sống sợ chết, trực tiếp dùng bàn tay của mình để giết chết Mạc Vũ.
Có người đã tận mắt ứng kiến được, Trịnh Lâm đã đối xử rất tệ với cả hai đứa trẻ, đặc biệt sau khi Mộc Ngôn hi sinh bản thân mình để cứu Lục Cẩn Phàm.
Hắn dùng những thanh lửa nóng nhất, những cây kim nhọn nhất đâm từng chút một vào bàn tay của cô ấy. Thế nhưng không hiểu tại sao, đến cuối cùng hắn lại tha cho Mộc Ngôn, đưa cô ấy về Hạ gia, còn bản thân ông ta thì đổi tên thành Hạ Minh Chính. Suốt bao nhiêu năm nay, vì để trốn tránh Lục Cẩn Phàm, ông ta lấy danh nghĩa là bố của Hạ Mộc Tầm rồi liên tục bay ra nước ngoài để du lịch!"
Ninh Thiên nói không nặng không nhẹ, thế nhưng Diệp Tử Sâm lại coi đó giống như có một trận sét ngang tai.
Mộc Ngôn, cô vốn dĩ chính là một tiểu thư cao quý của Diệp gia, chỉ cần cô hô một tiếng là có thể có được tất cả mọi thứ.
Năm xưa ông bà Diệp cầu mãi mới được một người con gái, vô cùng yêu thương Mộc Ngôn.