" Không có chuyện gì cả, chỉ muốn xin tiểu thư... 1 đôi chân mà thôi!"
Vị bác sĩ khi nói ra không hiểu vì sao lại có vẻ thích thú, khiến cho Mộc Ngôn có cảm giác không rét
mà run. Hơn nữa ở bên ngoài đã tập hợp rất nhiều vệ sĩ, hoàn toàn không có ý định muốn thả cô ra
ngoài.
Mộc Ngôn không hiểu vì sao Lục Cẩn Phàm lại phải làm như vậy, hắn không thể tha cho cô 1 cơ hội
hay sao.
" Để để làm gì?" Cô không kìm được mà run rẩy, cuốn lấy chăn đắp lên đôi chân của mình, cơ hồ đang muốn giấu nó đi để cho những người kia không để ý. " Hạ tiểu thư, thiếu gia đã có căn dặn, trước kia cô đã khó có thể đi được, vì không muốn cô không chịu khổ nữa, đã quyết định cắt bỏ đôi chân của cô đi! Nếu cô có trách nhiệm hợp tác, thì bác sĩ Trịnh sẽ làm thật nhẹ nhàng, nhưng nếu cô không muốn hợp tác, vì vậy đừng có trách chúng tôi tại sao lại độc ác như vậy."
Người giúp việc đứng 1 bên, không nhịn được mà nói. Trước nay cô ta không hề có ý định đối xử tốt
với Hạ Mộc Ngôn, đơn giản vì Mộc Ngôn là người mà thiếu gia căn dặn phải chăm sóc thật "tốt". Vốn dĩ
cứ tưởng khi có người mới đến cô ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, vậy mà Lục Cẩn Phàm lại vẫn
không tha cho người giúp việc này.
Mộc Ngôn không muốn nghe thêm 1 câu nào nữa, cô che tại của mình lại, thầm cầu nguyện những gì
đang trải qua chỉ là ác mộng của bản thân mình mà thôi.
Một người đàn ông đứng lên, tóm lấy cánh tay của cô kéo ra. Tay cũng trực tiếp kéo chăn ra khỏi
người Mộc Ngôn, vì hắn là người tập võ, nền hành động không có 1 chút nhẹ nhàng.
" Hạ tiểu thư, tôi xưa nay chưa từng đánh phụ nữ bao giờ, cô tốt nhất đừng để tôi phải động tay!Nếu
cô ngoan ngoãn để cho bác sĩ Trịnh tiến hành phẫu thuật, thì tôi sẽ kêu thiếu gia tha cho cô 1 mạng,
còn nếu cô còn không nghe lời như vậy, Diệp Sinh tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!"
Mộc Ngôn nghe không hiểu, cô càng không muốn hiểu những lời người đàn ông kia nói gì.
Cô lấy chân đạp đạp xung quanh, mặc cho mọi người có giữ chân có như thế nào đi nữa. Mộc Ngôn bị người ta giữ chặt lấy tay, thế nhưng chân vẫn chưa bị tóm. Cô đạp đạp, không may lại trúng cậu nhỏ của tên Diệp Sinh kia. Người đàn ông tức giận, ôm lấy cậu nhỏ của mình mà gào khóc. Hắn tức giận, sai người túm lấy người cô, miệng không ngừng phát ra những lời thô tục.
" Các người ... mau chơi chết cô ta cho tôi! Dù sao cô ta cũng là người mà thiếu gia đã bỏ rồi. Hôm nay
cô dám đụng đến Diệp Sinh tôi, vậy thì đừng trách tôi tại sao lại độc ác!" Bác sĩ Trịnh lúc này lại cảm thấy hưng phấn tột độ, bởi vì ông ta đã thèm nhỏ rãi với người phụ nữ xinh
đẹp kia rồi.
Vốn đầu ông ta còn hơn e ngại Diệp Sinh, bởi vì sao hắn cũng là thuộc hạ của Lục Cẩn Phàm, mà Hạ
Mộc Ngôn từng có 1 thời gian làm người phụ nữ của hắn. Vì vậy biết đâu chỉ cần ông ta làm sai 1 điều
nhỏ nhặt gì thì ngay cả cái mạng cũng không còn để mà trở về.
Thế nhưng khi nghe Diệp Sinh nói vậy, trong lòng ông ta lại như được mở cờ. Quả nhiên là người phụ
nữ khiến cả Hà thành ghen tị, tất cả mọi thứ đều trắng trẻo mượt mà, khiến cho ông ta không kìm được mà phải thốt lên trong lòng:" Tại sao trên đời này lại có 1 người phụ nữ xinh đẹp duyên dáng đến vậy!"
Chỉ cần nghĩ đến tý nữa có thể tha hồ chà đạp người phụ nữ xinh đẹp kia, lại khiến cho ông ta hưng
phần sôi trào. Thế nhưng dù sao Diệp Sinh cũng chỉ là 1 người thuộc hạ, hoàn toàn không có quyền lực
trong hành động, nên chỉ có thể chờ hiệu lệnh tiếp theo của Diệp Sinh.
" Đội trưởng, nhỡ... thiếu gia không cho phép thì sao? Như vậy nhỡ xảy ra chuyện không hay thì..."