Hạ Mộc Tầm mặc dù không cam lòng, thế nhưng vẫn phải đi về buồng ngủ. Khi đi qua chỗ của hắn đang ngồi, cô ta liền nhìn thấy một bức tranh đã bị xé nát. Trên đó còn có dòng chữ "
Lục Cẩn Phàm lúc vui vẻ!".
Cho dù có chết, Hạ Mộc Tầm vẫn không thể nào quên được nét bút này là của ai.
Vốn dĩ cô ta đã tưởng Lục Cẩn Phàm sẽ hận Hạ Mộc Ngôn, thế nhưng lại không ngờ một ngày hắn vẫn sẽ giữ lại di vật của cô.
Cô ta tưởng rằng chỉ cần mình mang gương mặt của Diệp Tử Họa, chăm sóc tốt cho Lục Cẩn Phàm thì sẽ nắm được trong tay Lục gia.
Nhưng tại sao, Hạ Mộc Ngôn lại từ Bắc thành về đây cơ chứ?
Hạ Mộc Tâm giống như thay đổi hoàn toàn, vừa về đến phòng đã lập tức vứt bỏ tất cả.
Làm tất cả mọi thứ đều rơi xuống dưới đất.
Ông quản gia đang ở dưới tầng, nghe thấy tiếng vỡ thì lên xem thử.
Ông không thể ngờ rằng lúc này Hạ Mộc Tìm lại đang vô cùng chật vật đáng thương giữa đống thủy tinh.
Hạ Mộc Tầm để ý ra ngoài cửa đi, thế nhưng lại không thể tìm thấy bóng dáng của người đàn ông trong đó.
Cô ta đã cố gắng phát ra những tiếng kêu to nhất, thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại chẳng hề để tâm đến chuyện đó.
Cô ta cười, thế nhưng trong đó lại chứa cả nước mắt. Hạ Mộc Tầm có thể làm những chuyện ác, chưa bao giờ chịu thua ai bao giờ, vậy mà lại chịu thua bởi Lục Cẩn Phàm.
[...]
"Thiếu gia, cậu nên xuống ăn một chút gì đi! Dù sao thì cả đêm qua cậu cũng đã không ăn gì rồi!"
Ông quản gia lễ phép đi lên thư phòng gọi Lục Cẩn Phàm xuống để ăn bữa sáng, thế nhưng chỉ thấy bóng lưng của hắn thấp thoáng bên cửa sổ.
Người đàn ông vô cùng mệt mỏi chống tay lên bàn làm việc, trong giọng có chút chua xót:
"Mới thức có một đêm mà tôi đã mệt mỏi vậy rồi!"
Ông quản gia không nói, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bước xuống bếp.
Căn nhà này,
dường như tất cả mọi thứ đều trở nên lạnh lẽo.
Phải một lúc sau, người đàn ông mới trong trang phục chỉnh tề đi xuống, thế nhưng vì không ngủ nên gương mặt có chút nhợt nhạt.
"Cẩn Phàm, nay em cảm thấy không khỏe! Anh có thể đưa em đi bệnh viện để khám được không?"
Trên bàn ăn, Hạ Mộc Tấm gương mặt có chút nhợt nhạt, tay đang chuẩn bị đưa đồ ăn lên miệng, thế nhưng lại không thể cầm vững.
Ông quản gia đi đến, đưa thêm một người giúp việc tiến lên để thu dọn đồ ăn bị đổ.