Thư phòng của Lục Cẩn Phàm thật sự rất rộng, khiến cho Mộc Ngôn vừa bước vào đã cảm thấy hoa cả mắt. Nơi đây có rất nhiều sách quý và cổ, được nhiều người trong Hà thành tìm kiếm nhưng đều không có.
Trên mặt bàn làm việc, có một bức tượng khắc họa Mộc Ngôn thời nhỏ, và một tấm cả hai người chụp vào lần trước.
Mộc Ngôn nhìn, thế nhưng lại không thể nào mà cười nổi nữa. Tập tài liệu được để rất ngay ngắn trên mặt bàn, vừa nhìn Mộc Ngôn đã phát hiện ra ngay.
Bên ngoài, xe cũng được đỗ sẵn, chỉ chờ cô lên mà thôi. Trác Lâm ngồi ở ghế lái xe, khi nhìn thấy cô thì khẽ gật đầu.
Rồi từ từ nhận tập tài liệu trong tay của cô.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia kêu tôi chở cô đến công ty!”.
Mộc Ngôn có chút khó hiểu. Rõ ràng hôm nay Lục Cẩn Phàm không hề bảo cô đến công ty, thế nhưng Trác Lâm lại đến đón cô. Tuy có chút nghi ngờ, thế nhưng Mộc Ngôn cũng buộc phải làm theo.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường, khi Mộc Ngôn chú ý thì mới nhận ra đây không phải là đường tới công ty.
"Trác Lâm, đây không phải là đường chúng ta nên đi! Có phải cậu đi nhầm rồi không?"
Mộc Ngôn càng ngày càng lo lắng, cô không biết Trác Lâm định đưa mình đi đâu. Khi định mở cửa xe để nhảy xuống thì chiếc xe bỗng dưng phanh lại, khiến cho Mộc Ngôn không kịp xử lý, đầu đập vào thành ghế.
"Thiếu phu nhân, tôi xin cô! Chỉ có cô bây giờ mới cứu được thiếu gia!"
Trác Lâm dường như tuyệt vọng đến cùng cực, hắn không thể nào mà nhịn được, đấm mạnh vào vô lăng ôtô.
"Cậu đang nói chuyện gì vậy? Tôi thực sự không hiểu gì cả!"
Rõ ràng Lục Cẩn Phàm vẫn dùng rất bình thường mà, tại sao Trác Lâm lại nói như vậy cơ chứ!
Mộc Ngôn lặng lẽ nhìn trời đằng xa, nơi đó quả thực rất đẹp.
"Thiếu gia bị trúng độc rất nặng, chỉ còn sống một khoảng thời gian nữa! Với lại, Lục thị đang gặp nguy hiểm, rất cần sự giúp đỡ của thiếu phu nhân!"