"Ông quản gia,có phải ông vẫn còn chuyện gì chưa nói với cháu không?"
Trong lời nói của ông quản gia, nếu không nghe kĩ thì có thể thấy rất bình thường, thế nhưng Mộc
Ngôn lại cảm thấy mọi người đang dấu cô một chuyện gì đó. " Hạ tiểu thư,ngày kia là sinh nhật của cô rồi! Cô có muốn tôi bàn với thiếu gia tổ chức sinh nhật cho cô không?"
" Hạ tiểu thư,ngày kia là sinh nhật của cô rồi! Cô có muốn tôi bàn với thiếu gia tổ chức sinh nhật cho cô không?"
Ông quản gia cố gắng lắm mới nói được câu này, vì từ khi Mộc Ngôn được gả tới Lục gia, cô vẫn chưa được tổ chức sinh nhật lần nào. Nếu có, thì Lục Cẩn Phàm chưa bao giờ tham dự.
Mộc Ngôn lúc này cảm thấy thật buồn cười. Không biết từ bao giờ cô lại có vị trí quan trọng ở Lục gia như vậy.
Trước kia khi cô còn làm thiếu phu nhân, thì bị đối xử còn bằng một con chó.
"Ông quản gia, tôi xứng sao?"
Cô không xứng, chưa bao giờ xứng đáng. Tất cả những chuyện cô gặp hôm nay, chính là oan nghiệt
mà cô gây ra.
Lặng lẽ cầm chiếc vòng trong tay, cô nắm thật chặt. Đây là chiếc vòng đầu tiên, cũng là chiếc cuối
cùng mà Lục Cẩn Phàm dành tặng cho cô. "
Cẩn Phàm hận tôi, căm ghét tôi, tôi biết, thế nhưng tôi vẫn nhịn! Đối với tôi, anh ấy chính là gian ngưỡng cao quý nhất. Tôi không cần anh ấy làm gì cả, chỉ cần ở bên tôi một đời là được rồi!"
" Hạ tiểu thư, tôi biết mình hỏi câu này sẽ không an phận, thế nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô, cô thật sự yêu thiếu gia sao?"
Mộc Ngôn nắm chặt chiếc vòng trong tay hơn nữa.
Cô cảm thấy cuộc đời này thật là buồn cười. Rõ ràng bây giờ cô đang muốn tỏ ra là mình ổn, thế nhưng nước mắt lại cứ chảy dài trên má.
"Quản gia, ông là người duy nhất có thể chứng kiến Cẩn Phàm lớn lên, lập nghiệp, trả thù, vì vậy tâm tư của con đối với anh ấy, ông phải là người rõ nhất mới phải!"
Cô không nói chuyện với ông quản gia nữa, đứng dậy chống nạng bước tiếp ra ngoài đón ánh mắt trời.
Dưới ánh sáng, một cô gái mặc chiếc váy màu hồng nhạt. Cô chỉ nhìn mãi một hướng, hơn nữa mà cũng bị hủy hoại một bên, thế nhưng hơn nữa cô vẫn rất xinh đẹp.
Ông quản gia thở dài, cũng chống cây gậy ba toong mà đi vào nhà. Thỉnh thoảng khi nhìn thấy Mộc Ngôn, ông lại có chút tránh né, không dám đối mặt thật với cô.
"Thiếu gia,chuyện anh cần chúng tôi điều tra, chúng tôi đã tìm ra rồi!"
Tại Lục thị, Trác Lâm vô cùng bình tĩnh gõ cửa, hơn nữa trên mặt lại vô cùng bình thản. Hắn nhẹ
nhàng buông tập tài liệu xuống, đưa cho Lục Cẩn Phàm xem. " Quả nhiên theo những gì anh nói, Ninh Thiên đã tích cóp được một số tiền khổng lồ. Số tiền này tuy
không phải là nhiều thể nhưng lại mứa được năm phần trăm cổ phần của Lục thị chúng ta. Tầm gần
một tuần nữa,cuộc họp cổ đông sẽ diễn ra! Nếu Ninh Thiên có quyền chiếm ưu thế hơn thì lúc đó chức
vụ tổng giám đốc của anh sẽ bị bãi bỏ!".
Lục Cẩn Phàm lật đi lật lại tập hồ sơ, thế nhưng lại có điểm gì đó vô cùng đáng ngờ. Công ty của hắn
trước nay đãi ngộ vô cùng tốt, số người muốn tranh vào lại càng nhiều.
Thế nhưng rốt cuộc là ai mới dám bán cổ phần đi.