"Giám đốc Hoàng, có phải ông không biết, tôi đây trước nay chưa bao giờ chịu thua ai cả!"
Lục Cẩn Phàm nhìn Hoàng Minh Trí hoảng sợ, trong lòng không khỏi cười khinh bỉ. Hồi nãy khi hắn còn chưa đến, Hoàng Minh Trí cực kì hung ác, hoàn toàn không coi ai ra gì cả.
Huống hồ Ôn Ninh và Trác Lâm là người mà hắn có thể đụng vào sao. 2 người này là 2 người duy nhất mà Lục Cẩn Phàm tin tưởng và coi trọng nhất, thế mà bây giờ lại bị người khác khi dễ. Cục tức này, Lục Cẩn Phàm nuốt không trôi. Từ trước đến nay, Lục Cẩn Phàm chưa bao giờ tha cho những ai đụng đến người của mình, càng huống hồ đã phá cả công ty của hắn.
Con dao trong tay đâm sâu thêm chút nữa, quét ngang qua tay Hoàng Minh Trí, khiển tay hắn chảy 1 vệt máu dài.
Nhìn thấy máu chảy ra, Hoàng Minh Trí càng ngày càng sợ hãi hơn. Hắn lắp ba lắp bắp, nhìn Lục Cẩn Phàm:" Tí... tí nữa cảnh sát đến, cậu mà không bỏ tôi ra tôi sẽ kiện cậu về tội hành hung người khác!".
Lục Cẩn Phàm nhìn người đàn ông kia mặc dù đang cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn cố ra oai, trong lòng càng khinh bỉ hơn nữa. Cảnh sát có thể làm gì hắn được! Có khi ngay cả cục trưởng cục cảnh sát còn không dám làm gì, vậy mà Hoàng Minh Trí lại còn đòi bắt hắn!
Đúng là lấy trứng chọi với đá mà! "Tôi không những không sợ, mà còn mong bọn họ đến sớm thêm 1 chút nữa! Mà Hoàng tổng này, những tổn thất mà Lục thị chúng tôi phải gánh, ông định đền bù thế nào! Tôi đây đã rửa tay gác kiếm, ông đừng để tôi phải đụng đến dao 1 lần
nữa!"
"Oắt con nhà cậu, lúc tôi còn đang phiêu du giang hồ, thì cậu vẫn chỉ là 1 đứa bé vắt gỉ mũi còn chưa sạch mà thôi!"
Lục Cẩn Phàm nghe vậy, liền cười to hơn nữa. Giống như hắn vừa nghe thấy 1 câu chuyện cười vậy.
"Ông không xứng đáng nói chuyện với tôi! Mà dạo này Dương Lệ Hoa thế nào rồi? Bà ta vẫn khỏe chứ? Đã bình thường lại chưa?".
Hoàng Minh Trí nghe Lục Cẩn Phàm nói vậy, khuôn mặt càng ngày càng tải đi. Chuyện ông ta vẫn luôn âm thầm bảo vệ Dương Lệ Hoa, hầu như rất ít người biết. Bởi vì trên ông ta vẫn còn có cả gia đình nhà vợ. "Cậu đừng có mà ăn nói hàm hồ! Tôi vốn dĩ không hề có chút liên quan đến người phụ nữ đó! Cậu ăn có thể ăn bậy, nhưng nói là không thể nói bậy!"
Trác Lâm và Ôn Ninh lúc này cũng đã đứng lên, cả 2 bây giờ đều đứng sau Lục Cẩn Phàm. Chỉ cần người đàn ông kia mở miệng, ngay lập tức họ sẽ hành động. "15 năm trước, ông và Dương Lệ Hoa đã âm thầm tính toán với nhau, nhằm có thể triệt tiêu được tôi! Thế nhưng người tính không bằng trời tính, tôi lạo có thể bình an quay về, để có thể 1 lần nữa trả thì tất cả những gì mà các người gây ra
cho tôi!
Những món nợ mà hồi trẻ hắn phải chịu đựng, bây giờ có thể đòi lại rồi!" Lúc này, cánh cửa phòng lại mở ra. Gần chục cảnh sát oai nghiêm bước vào, ai ai cũng mang theo sát khí bừng bừng. Nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mặt này, tất cả bọn họ không tự chủ được mà đều nhíu mày lại.
Hoàng Minh Trí nhìn thấy đồng minh của mình đã đến, liền đi đến để bắt tay với người đàn ông đi đầu tiên. "Cảnh sát Tôn, không ngờ cậu bận trăm nghìn việc mà vẫn có thời giờ đến đây! Thật là vinh hạnh cho tôi quá!" Người đàn ông tên Tôn Lạp chỉ gật đầu cho qua, rồi quay sang nhìn kĩ nơi này. Quả không hổ danh là Tổng giám đốc Lục thị, cả căn phòng thôi đã lớn gần gấp đồi trụ sở của họ rồi. Nếu hôm nay hắn có thể lập được tội trạng Lục Cẩn Phàm tham nhũng, chắc chắn đây sẽ là tin tức nóng hổi nhất. Và lúc đó chắc chắn Tôn Lạp hắn sẽ được thăng chức.
Tôn Lạp rút từ trong túi áo mình ra 1 chiếc thẻ, đi đến chỗ của Lục Cẩn Phàm." Giám đốc Lục, tôi là Tôn Lạp, Phó Cục Trưởng của cục cảnh sát Thành phố, theo nguồn tin mà chúng tôi nhận được, Ông Hoàng Minh Trí của tập đoàn Dương Thiên đã tố cáo anh về tội tham ô, hối lộ tài sản của công ty! Để có thể hoàn thành vụ án một cách nhanh nhất, mong anh có thể hợp tác với chúng tôi!".
Lục Cẩn Phàm nhận lấy, xoay tròn chiếc thẻ trong tay. Hắn ngắm rất kĩ, giống như trong chiếc thẻ này có cái gì đáng ngờ vậy. "Cảnh sát Tôn, ông Hoàng đây chưa có sự cho phép của tôi, đã tự tiện xông vào Lục thị, thậm chí còn gây rối trật tự công ty! Hơn nữa còn đánh bảo vệ của công ty bị thương, đập phá đồ dùng trong công ty, vậy anh bảo ông ta bồi thường cho chúng tôi như thế nào đây! Trên thương trường khó có thể tránh khỏi ganh đua, dĩ nhiên sẽ có người dùng kế bỉ ổi! Lục thị chúng tôi từ trước đến nay chưa bao giờ làm việc gì phải sợ cả thiên hạ chê cười cả. Sống luôn ngẩng cao đầu, chết cũng không cúi xuống. Thế nhưng hôm nay ông Hoàng mạn phép đã tự ý đến đây, hơn nữa còn gây tổn hại cho công ty tôi, cậu định xử lý như thế nào? Mà bây giờ Thế Giới đang bước vào thời kì số, mọi thứ đều có thể làm giả được, huống hồ là 1 tấm thẻ cảnh sát cũ rích như thế này!".