Ôn Ninh ngược lại vô cùng hào hứng, hắn lấy từ trong túi áo một bao thuốc lá, khẽ nhếch môi:" Lục tổng xưa nay chỉ có thắng chứ không có thua!"
Lục Cẩn Phàm vẫn liên tục để ý tọa độ mà Diệp Tử Sâm cung cấp, dường như cảm thấy có chuyện gì đó không đúng ở đây:" Ôn Ninh, cậu dẫn theo một nửa đi vừa phía đông, có chuyện gì gặp ở đây!"
Ôn Ninh còn chưa kịp nhận ra điều gì, đã thấy mình bị đuổi khỏi xe. Lục Cẩn Phàm lại
nhanh gọn leo lên ghế lái phía trước.
"Thiếu gia, cậu đây là muốn làm gì?"
"Trác Lâm, bây giờ cậu phải cùng tôi nhảy ra khỏi xe! Nếu được thì hãy cho xe đi chặng lại, kho tôi đếm thì hãy trực tiếp nhảy xuống, một, hai, ba!"
Trác Lâm để cho xe chạy tự động một đoạn, sau đó nhảy ra ngoài. Dưới dự chứng kiến của rất nhiều người, chiếc xe Rolls-Royce dần dần đi xuống vực thẳm, bỗng nhiên bốc cháy. Ôn Ninh không tin được vào mắt của mình, thảo nào lúc nãy Lục Cẩn Phàm lại đẩy hắn xuống trước.
[...]
Hạ Mộc Tâm lúc này lại vô cùng thong thả, cô ta nhẹ nhàng đặt tách cafe xuống mặt bàn, thong thả đi đến chỗ Mộc Ngôn. Xưa nay cô ta vẫn luôn tự hào về nhan sắc của mình, thể nhưng bây giờ lại không khỏi cảm thấy cô thực sự rất xinh đẹp. "Mộc Ngôn, có phải bây giờ chị rất hận tôi không?"
Mộc Ngôn im lặng không nói gì. Bây giờ cô đã không còn lo sợ gì nữa cả. Suốt gần một tháng qua, cô đã chịu đủ sự giày vò rồi. Có chết cũng không sao.
" Hạ Mộc Ngôn, chị còn định tỏ ra đáng thương đến khi nào nữa? Có phải bây giờ chị rất hận tối đúng không?"
"Tôi không hận cô, tôi chỉ thấy thương hại mà thôi!" Mộc Ngôn bình tĩnh mà trả lời em gái của mình. Cô trước nay chưa từng nghĩ mình sẽ thẳng ai và thua ai, nên những chuyện này cô không để ý.
Hạ Mộc Tầm trên người tuy mang theo rất nhiều trang sức vàng bạc đá quý, thế nhưng lại
khiến cho người khác phải thương hại xót xa. Cô ta chắc chắn sẽ luôn sống trong lo sợ, dằn vặt vì những chuyện mà mình gây ra.
Có thể hôm nay bạn sẽ đứng trên đỉnh cao của danh vọng, thế nhưng ngày mai rất có thể chính là hổ sầu vạn trượng!
Diệp Sinh lúc này đi vào, vô cùng bình tĩnh mà nhìn Hạ Mộc Tầm. Nói thật, thực ra hắn cũng đã thầm mến cô ta từ lâu. Cả Hà thành này ai ai cũng thích một cô gái giống như cô ta.
" Hạ tiểu thư, nếu cô muốn, bây giờ tôi nhất định sẽ xử lý cô gái này!"
Hạ Mộc Tầm nhàn nhạt nhìn chị gái của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Từ từ đi đến chỗ bếp than, trực tiếp dùng thanh sắt nóng di lên ngực của cô:" Hạ Mộc Ngôn, hôm nay
tôi sẽ cho cô biết thế nào mới là đỉnh cao của sự đau khổ! Không phải cô nói thương hại tôi
sao, vậy thì tôi sẽ dành những câu nói này lại cho cô!".
Rồi không kịp để Diệp Sinh lên tiếng,cô ta đã tiếp tục nhét thấy miếng gà cay vào mồm
của Mộc Ngôn. Những món này đều là món siêu cay, cho dù có uống nước cũng chưa chắc có thể đỡ hơn. Cổ họng cô bây giờ lại cực kỳ đau rát.nó giống có con danh từng chút một cửa nhẹ vào cổ của cô.
Cho dù Mộc Ngôn có làm gì đi chăng nữa cũng không thể làm dịu được.
" Nước, nước, tôi muốn uống nước! Mộc Ngôn rên rỉ cầu xin. Bây giờ cổ họng của cô lại giống như có ngọn lửa đang cháy
hừng hực, từng chút một đốt cháy thân thể.
Diệp Sinh đi đến, cho cô uống tạm một ngụm nước. Thế nhưng đây lại là nước nóng, nó
góp phần làm cổ của cô thêm bỏng rát hơn mà thôi.
Nếu không nhìn kĩ, thì chắc chắn sẽ không nhận ra đây từng là một mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành.
" Hạ Mộc Ngôn, chỉ có nhiêu đây mà chị đã không chịu nổi rồi sao? Hôm nay tôi sẽ cho chị biết thế nào mới là địa ngục thật sự!"