"Bùm"
Tiếng súng vang lên, chỉ thấy Ninh Thiên hét lên một tiếng. Cánh tay trái ôm lấy cái chân của mình, khuôn mặt bỗng chốc nhăn lại.
Diệp Sinh vô cùng hài lòng khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn vỗ tay, giọng có chút khen ngợi:
"Tình cảm của Ninh tổng dành cho Hạ tiểu thư quả nhiên là không phải bình thường, khiến cho tại hạ đây cảm thấy thật bái phục!"
Ninh Thiên ôm lấy cánh tay của mình, lết đôi chân dính đạn đi về phía Mộc Ngôn, hắn ôm lấy người của cô, nhẹ nhàng vuốt ve:
"Mộc Ngôn, đừng sợ! Có tôi ở đây rồi!"
Có lẽ trên đời này, câu nói cảm động nhất không phải là "Anh yêu em", mà là câu" Đã có anh đây rồi!"
Nhìn người con gái mình yêu ngay trước mặt, thế nhưng khắp người cô đâu đâu cũng toàn là vết thương khiến cho Ninh Thiên cảm thấy lòng mình đau như cắt.
Hắn nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, hôn nhẹ lên đó. Lục Cẩn Phàm tuy không thể trực tiếp ở trên đó, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng bỗng có cảm giác giống như mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Bản thân hắn cũng không hiểu cảm xúc dành cho Mộc Ngôn rốt cuộc là gì thế nhưng khi nhìn thấy cô bên cạnh người đàn ông khác, tim hắn có chút gì đó đau nhói.
"Lục tổng, một người đã được giải cứu! Vậy không biết người phụ nữ này anh định xử lý như thế nào đây?"
Hạ Mộc Tầm bây giờ cảm thấy rất hồi hộp, cô ta chắc chắn biết rằng Lục Cẩn Phàm sẽ giải cứu cho mình, bởi vì trong bụng của cô ta đang có cốt nhục của hắn. "Bây giờ cậu muốn thế nào thì mới tha cho cô ấy!"
Lục Cẩn Phàm tuy là nói với Diệp Sinh, thế nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Ninh Thiên và Mộc Ngôn.
"Đại ca, anh có cần tôi giúp gì không?" Mặc dù cánh tay và chân đang bị thương nặng, thế nhưng Ninh Thiên vẫn cố gắng bế cô xuống cầu thang. Đến khi nâng người phụ nữ trong lòng mình lên, hắn mới thực sự cảm thấy cô rất nhẹ. Nhẹ hơn cả lần hắn bế cô ra khỏi Lục gia, cứu cô ra khỏi con cáo già Diệp Tử Vũ.
Nặng nề từng bước, Ninh Thiên từng bước nhẹ nhàng đưa cô xuống. Khi thấy Ninh An định tiến lên, hắn lại cố chấp giữ cô trong vòng tay của mình. "Để tôi khử trùng vết thương cho cậu!"
Diệp Tử Sâm lúc này tiến đến, lấy từ đằng sau ra một hộp cứu thương khẩn cấp đã được anh chuẩn bị sẵn.
"Cậu không thể hạn chế lực bắn của mình được nhau sao? Bây giờ vết thương của cậu đã bị nhiễm trùng rồi, nếu không được xử lý kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất!"
Ninh Thiên vẫn cố chấp giữ lấy cô trong vòng tay của mình, sợ cô vì giật mình mà tỉnh dậy.
Đây là lần đầu tiên hắn có thể ở gần người mình yêu đến vậy. "Bác sĩ Diệp, lần này lại phiền đến anh rồi!"
Diệp Tử Sâm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lấy từ trong túi ra một nhúm bông:
"Nếu cậu có thể chịu được, thì tôi sẽ lấy viên đạn ra cho cầu trước! Nhưng nếu cậu không chịu được, thì bấy giờ tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện!"
Viên đạn quả thực cắm rất sâu, sợ rằng sau này cánh tay phải của Ninh Thiên sau này sẽ khó mà cử động được bình thường.
"Tiến hành luôn ở đây đi! Làm ở đâu cũng như nhau mà thôi!" Diệp Tử Sâm cũng hết cách, nhét một tấm vải vào miệng của Ninh Thiên, sau nó bắt đầu
khử khuẩn xung quanh.