Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2: Nỗi đau của người mẹ. 

"Nhưng Cẩn Phàm, tôi biết phân biệt đâu là thực tại, đâu là quá khứ! Còn anh thì không?" Diệp Tử Sâm đi đến chỗ của cô, lấy bàn tay nhẹ nhàng sờ lên cổ của cô. Chiếc cổ trắng hồng, nhỏ bé vì sức mạnh của người đàn ông đã chuyển sang màu đỏ. Nơi đó cũng đã xuất hiện vết lằn. Mộc Ngôn theo phản xạ lùi xuống cuối giường, cô khẽ lau nước mắt, nhìn Lục Cẩn Phàm vẫn còn đang tức giận. "Cẩn Phàm, tôi cầu xin anh! Chỉ cần anh tha đứa bé, anh muốn tôi làm gì cũng được! Tôi cầu xin anh!" 

Cô vội quỳ xuống cầu xin hắn. Giờ đây, tự tôn của người phụ nữ đối với cô cũng không quan trọng nữa, mà là con của cô đang cần được bảo vệ. 

Thế nhưng đối lập với hình ảnh khó nhọc của cô, Lục Cẩn Phàm lại coi như không có chuyện gì xảy ra. Đối với hắn, mất đi một người cũng không có gì là quan trọng! "Hạ Mộc Ngôn, cô có thể mang Hoa nhi về cho tôi được không? Cô có thể bù đắp được những lỗi lầm, những vết thương mà cô mang lại hay không?" Hắn cười khẩy, gỡ tay cô ra khỏi ống quần của mình rồi lạnh lùng bỏ đi. Hạ Mộc Ngôn, tôi sẽ cho cô nểm đủ những thứ mà cố đáng phải trả! Tình yêu ư, chỉ là phù du mà thôi! Nhìn bóng dáng của hắn đã khuất đi xa, Mộc Ngôn như chiếc lá rời khỏi cành, nhẹ nhàng ngã gục xuống giường. Cuối cùng hắn vẫn không tha thứ cho cô! Hắn vẫn không muốn tha thứ cho Bảo Bảo của cô! Diệp Tử Sâm nãy giờ vẫn đứng từ xa nhìn tất cả, khuôn mặt anh lúc này có 1 chút nặng nề. Mộc Ngôn là người đã hại chết em gái anh, đáng lẽ anh phải hận cô mới đúng. Nhưng anh lại không thể Đối diện với cô gái đáng thương này, anh không thể nào lạnh lùng được! 

Anh đi đến chỗ Mộc Ngôn, nhẹ nhàng đỡ cô lên giường. Anh rất muốn hỏi, tại sao lúc đó cô lại không cứu Họa nhi? Thế nhưng nhìn khuôn mặt tiều tụy này của cô, anh lại không nỡ 1 chút nào cả! " Diệp Tử Sâm, có phải anh thấy tôi rất đáng thương đúng không? Có phải anh cũng nghĩ, tôi bị như vậy là xứng đáng đúng không? Vì tôi là người hại em gái anh? Hại gia đình anh mất đi 1 người con gái! Anh đang rất muốn giết tôi đúng không?" Mộc Ngôn nắm chặt ly nước mà Diệp Tử Sâm vừa đưa, nước mắt cô theo đó cũng rơi xuống ly nước. Nó là phá đi sự yên tĩnh vốn có của ly nước. " Mộc Ngôn, nếu tôi nói không hận em, em có tin không? Thế gian này thật rộng lớn, nó có thể khiến 2 người xa cách lâu ngày gặp lại, cũng có thể khiến 2 người ở gần ngay trước mắt nhưng khi gặp nhau lại cảm thấy vô cùng xa lạ 

Thế nên, Mộc Ngôn, nếu có thể, em hãy chạy đi! Chạy xa chỗ này, tránh xa Lục Cẩn Phàm! Em hãy sống 1 cuộc đời khác!" Diệp Tử Sâm nắm lấy bàn tay của cô, vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của cô rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài. Nếu nói hận, cũng không phải là hận! Diệp Tử Sâm mặc dù rất muốn lôi Mộc Ngôn ra pháp trường, muốn hỏi cô tại sao lại hại Hoa nhi, nhưng khi nhìn thấy cô, anh lại không nỡ 1 chút nào ! Có 1 cảm giác quen thuộc, vô cùng thân thương đã níu kéo anh lại! Buộc anh phải nhìn người con gái yếu đuối kia. 

Cô gái ấy, dáng rất nhỏ bé. Nhưng cô lại vô cùng can đảm. Khi cô dám quỳ xuống cầu xin Lục Cẩn Phàm, tâm hắn khẽ có chút chua xót. 

Một cô gái, với bộ quần áo bệnh nhân, không để ý đến ánh mắt của tất cả bệnh nhân, không để ý thân phận thiếu phu nhân Lục gia của mình lúc đó. Cô từ bỏ tự tôn, danh dự của 1 người con gái, 

Thế nhưng thứ cô nhận được, chỉ là 1 chút thương hại cuối cùng. Thế nhưng, mặc dù biết rằng sẽ đau khổ, 

cô vẫn chấp nhận. Cô gái như vậy, liệu đã trải qua những gì? Mộc Ngôn, liệu em còn có bí mật gì không thể nói ra? 

Đến khi nhìn thấy Diệp Tử Sâm đã khuất bóng sau cánh cửa, tất cả những giọt nước mắt đã ứ đọng từ lâu, Mộc Ngôn đều cho ra hết. 

Cô ôm bụng của mình, khóc thật to. Những giọt nước mắt cứ rơi mãi không ngừng. Tất cả cảm xúc của cô lúc này, đều rất hỗn độn! 

Cô muốn khóc thật to, để trút hết cảm xúc của mình ra bên ngoài. Nhưng không được, vì bây giờ cô đang là thiếu phu nhân của Lục gia. Tất cả mọi hành động của cô, đều được mọi người chú ý. Thế nhưng, với danh phận là bà chủ của Lục gia, cô không thể tự ý làm cần được nữa! 

Cô muốn rời khỏi nơi này, cô muốn đến 1 nơi không ai nhìn thấy cô, không một ai biết đến Hạ Mộc Ngôn Thứ cô cần chỉ là 1 cuộc sống hạnh phúc của cô với con. Dẫu biết sẽ khó khăn, thế nhưng chỉ cần có con, chuyện gì cô cũng làm được! 

*...* 

"Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu?" "Tôi... tôi muốn đi dạo 1 chút!" "Xin lỗi, thiếu gia kiêu cô không được đi ra ngoài!" 

Mộc Ngôn đang nuôi dưỡng ý định trốn ra ngoài, nghe vệ sĩ nói vậy bỗng có chút hụt hẫng. Lục Cẩn Phàm chẳng lẽ muốn nhốt cô ở đây sao? Cô nhắm mắt lại, muốn vượt qua hàng rào để đi ra ngoài, thế nhưng còn chưa kịp làm gì, cô đã bị lôi vào bên trong. " Thiếu phu nhân, chúng tôi xin lỗi!" 

Trái tim Mộc Ngôn bỗng có sự bất an chẳng lành, cô muốn chạy trốn khỏi nơi đáng sợ này, nhưng lại không làm gì được. Đám vệ sĩ giữ chặt lấy thân thể của cô, không cho cổ động đậy. Lúc này, 1 cô ý tá cầm tiêm gây mê bước vào, nhỏ giọng hỏi: " Người cần phá thai là ai?" "Cô có bị mù không?" 1 tên vệ sĩ nghề y tá nói vậy, lập tức gắt lên. Cô y tá bị quát, giật mình nhìn lấy Hạ Mộc đang bị trói chặt trên giường. Nước mắt cô chảy dài trên má, quần áo xộc xệch, tóc cũng rối hết cả lên! Tại sao lại khác nhau thế! Đây là người phụ nữ của Lục thiếu gia hay sao? Người phụ nữ khiến cả Hà thành này ghen tị. Người ta vẫn hay đồn, cô được mọi người hầu hạ chu đáo, được chồng yêu quý. Chứ không phải là 1 cô gái người không ra người, ma không ra ma như thế này. 

Hóa ra, hôn nhân của các gia đình hào môn đều không có hạnh phúc! Nếu bạn may mắn thì sẽ gặp được 1 nửa kia của mình. Còn nếu bạn xui xẻo, thì chỉ có thể có 1 cuộc hôn nhân không trọn vẹn. Cô y tá giữ lấy chặt tay của Hạ Mộc Ngôn, tiêm 1 thứ thuốc lỏng vào cánh tay của cô. Cô rất muốn khóc, rất muốn chạy trốn, rất muốn hỏi hắn tại sao lại đối xử với cô như vậy? Thế nhưng, thứ cô cảm nhận được chỉ là sức lực bỗng nhiên bị rút cạn. Cô rất muốn chạy, nhưng không được nữa rồi! 

Bảo Bảo, mẹ xin lỗi con thật nhiều, mẹ không thể bảo vệ con được! Hóa ra cảm giác bị mọi người bỏ rơi, nó lại đau đến vậy! Lúc này, 1 giọt nước mắt của cô khẽ rơi! 

*...* 

"Thiếu gia, phu nhân... đã làm phẫu thuật xong rồi!" " Kết quả?" 

"Thiếu gia, cậu không muốn." "Tôi cần kết quả!" 

" Đứa bé bị phá rồi!" Ông quản gia thấy hắn nổi cáu như vậy, cũng không dám nói thêm 1 câu nào nữa. Ông rất muốn nói với cậu, thiếu phu nhân sau khi làm phẫu thuật, máu bị mất quá nhiều, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng! Thế nhưng thiếu gia lại không muốn nghe những lời ông nói, điều cậu ấy quan tâm chỉ là kết quả! Ông khẽ thở dài, đi xuống dưới nhà bếp muốn nấu cho cô 1 bát cháo gà. Khi ông đến bệnh viện, chỉ thấy cô nằm im trên giường bệnh, gương mặt có chút tải xanh đi vì mất máu quá nhiều. Xung quanh cũng có rất nhiều thiết bị hỗ trợ, thế nhưng cô vẫn không tỉnh lại. "Bác sĩ, sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?" "Chúng tôi cũng không biết! Nếu may mắn thì có lẽ thì là mấy ngày nữa! Còn nếu không, thì cả đời này cũng 

sẽ không tỉnh lại nữa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK