Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn đi lên tầng cao nhất, nhìn xuyên qua cửa kính là có thể thấy Mộc Ngôn đang nằm trên giường, sắc mặt đã dần chuyển sang màu trắng. Đứng bên cạnh là toàn bộ đội ngũ giỏi nhất của bệnh viện đang cố gắng giúp cô cứu lại sự sống. 

Viện trưởng vẫy tay cho một thực tập sinh đứng bên cạnh, phụ trách giúp đỡ bên trong:" Trịnh Cửu à, 

bên trong thế nào rồi!" Người thanh niên tên Trịnh Cửu có dáng hơi gầy, nhưng lại rất nhanh nhẹn. Anh đẩy gọng kính của mình lên, nhìn viện trưởng mà nói:" Bác sĩ Lưu đã nói với chúng tôi rằng, cô gái bên trong không những gặp nguy hiểm ở bên trong, mà còn bị tổn thương nghiêm trọng về nội tạng! Hung thủ sau khi ra tay 

không những không tha, mà thậm chí là còn đầm thêm cô ấy vào nhát vào bụng! Hiện giờ vẫn chưa thể 

nói trước điều gì cả!" 

Trịnh Cửu nói xong thì đi vào phòng, không nói thêm cầu nào nữa. 

" Viện trưởng, tôi là Ôn Ninh, tôi tuy không giỏi về phương pháp trong y thuật mấy, nhưng cũng có hiểu 

chút ít, mong ông có thể cho tôi vào được không?" 

Viện trưởng lại có chút chần chừ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Lục Cẩn Phàm thì ông ta 

lại chỉ dám cười gượng. 

[...] 

Mộc Ngôn mơ mơ màng màng nằm mơ. Trong giấc mơ của cô, tất cả mọi thứ chỉ toàn một màu trắng 

chứ không còn một thứ gì khác. Cơn đau ngay lập tức truyền đến, khiến cho cô nhớ lại tất cả những gì xảy ra với mình. 

Một nhóm người không biết rõ lai lịch đi đến, ai ai cũng đều bịt khăn mặt màu đen, hầu như không thể 

thấy chuyện gì trước mặt mình. 

Ấn tượng với cô nhất có lẽ là tên đầu tiên, vì ngay cạnh mắt hắn có ngay cái nốt ruồi ở khóe mắt bên 

trái. 

"Đại ca, bây giờ chúng ta nên làm gì?" 

Một tên tiến lên hỏi, bên tại của Mộc Ngôn lúc này chính là nụ cười dâm đãng mà hắn phát ra. Kẻ 

đứng đầu cũng vậy, hắn đi đến, sai thuộc hạ giữ lấy tay chân của cô:" Trước tiên cứ chơi bó cho sung sướng đi đã!". 

Cô đạp, cô giãy giụa, cô hét, cô cầu xin, cô khóc, thế nhưng ngược lại không một ai để ý đến người phụ nữ đáng thương là cô. Mộc Ngôn tuy vẫn còn bị trúng xuân dược, nhưng cô có thể nhận biết rõ 

mình vừa xảy ra chuyện gì. 

Cô ngồi ở một góc, ôm lấy bộ quần áo có chút tơi tả của mình, không dám ho he thêm một câu nào 

cả. Thế nhưng những người này đều không có ý định tha cho cô. 

Từng trận đánh giáng lên người, khiến cho tim cô cảm thấy cực kỳ đau khổ. Mộc Ngôn không hiểu tại 

sao lại như vậy, mọi thứ trong trí nhớ của cô rất rõ ràng, dường như đây mới là chuyện vừa xảy ra. " Cầu... cầu xin các người, tha cho tôi đi mà! Cho dù có muốn gì đi chăng nữa, tôi... tôi cũng không 

cần!" Nhưng đáp lại sự chân thành của cô, thì lại là tiếng cười cợt nhả của bọn họ. Một tên khác bước đến, 

bóp chặt lấy cằm của cô:" Mấy cái đồng tiền rẻ rách này của cô, chúng tôi không cần!" 

Bọn họ người đồng thế mạnh, còn cô chỉ là một cô gái nhỏ bé không thể nào chống cự. Từng nhát đánh lên tay, rồi đến chân, khiến cho Mộc Ngôn cảm thấy rất đau. Cô thực sự rất muốn tin rằng đây chỉ là giấc mơ, nhưng những hành động này lại quá rõ ràng. 

Ngay cả khi cô cảm thấy tuyệt vọng nhất, thì ngay lập tức một vòng tay vô cùng rộng rãi ôm lấy cô. Ở 

người này rất ẩm, hoàn toàn không có nguy hiểm giống như của Lục Cẩn Phàm. Còn bây giờ cô lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật là dài mà thôi. Bên tại của cô là tiếng văng vẳng của người bác sĩ:" Nhanh lên, bệnh nhân đang có dấu hiệu bài xích quả tim trong cơ thể của chính mình! Mau tìm một quả tim thích hợp đến đây. Chỉ có ba mươi phút để làm thôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK