Mong anh có thể hiểu cho tôi, kiếp này tôi nợ anh một ơn cứu mạng, kiếp sau tôi sẽ trả!"
Vò nát tờ giấy trong tay, Ninh Thiên lại cảm thấy cực kỳ buồn cười. Cô bốn dĩ chưa từng coi hắn là ân nhân cứu mạng, nên trong cách xưng hô cũng có chút xa lạ.
"Tôi có thể gặp cô ấy được không?"
Hắn nhìn Diệp Tử Sâm, có chút muốn hỏi thăm. Kể từ ngày nhìn thấy hình dáng nhỏ bé của cô đi về
cánh cửa kia, hắn không thể nào quên được.
Vốn dĩ cứ tưởng đã quên được, thế nhưng lại không lại không có cách nào cả. Nỗi nhớ ấy cứ ngày
càng lớn dần, chiếm lấy toàn bộ đầu óc của hắn.
" Ngay cả tôi cô ấy cũng không muốn gặp, thì sao có thể gặp anh được chứ! Cô ấy rất hận tôi, nói rằng
tại sao tôi lại cứu cô ấy! Tôi đã cứu được sinh mệnh của cô ấy, nhưng lại không cứu được trái tim của cô ấy!"
Diệp Tử Sâm trong lòng có chút buồn bã, hắn thở dài.
Từ sau khi cứu lấy Hạ Mộc Ngôn, cô giống như thu hẹp với cả Thế giới, không muốn giao tiếp với ai cả.
Ngay cả Lục Cẩn Phàm khi muốn gặp cô cũng không có cơ hội.
Ninh Thiên nhìn bức thư trong tay mình mà cười không ra nước mắt, hắn cảm thấy bản thân mình bây giờ cực kỳ vô dụng. "
Ninh Thiên, tôi hỏi cậu một câu, cậu phải nói sự thật với tôi!"
" Có phải cậu đã yêu Mộc Ngôn rồi đúng không?".
" Có phải cậu đã yêu Mộc Ngôn rồi đúng không?".
Diệp Tử Sâm không hiểu tại sao khi nghĩ đến lúc Ninh Thiên yêu Mộc Ngôn, tâm của anh lại có một chút xao động. Đây không phải là cảm giác ghen tị, mà chính là cảm giác sợ cô gái nhỏ bé kia gặp chuyện.
Từ lâu trong thâm tâm của anh, đã coi Mộc Ngôn chính là em gái của mình rồi.
Ninh Thiên nghe thấy lời của Diệp Tử Sâm, ngón tay đang định cầm ly cà phê bỗng có chút dừng lại.
Nụ cười ngả ngớn trên mặt hắn cũng có chút cứng lại.
Thế nhưng rất nhanh cũng đã trở lại trạng thái bình thường.
Bây giờ hắn cũng không biết tình cảm của mình rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng chỉ gặp Mộc Ngôn đúng 3 lần, hắn trước nay không tin vào cái gọi là "
Nhất kiến chung tình".
Bởi vì đây giống như chỉ là mê tín dị đoan của người xưa mà thôi.
" Nếu tôi nói có thì sao? Không thì sao?"
Ninh Thiên rất nhanh đã lấy lại được sự bình tĩnh của mình. Hắn ngồi thẳng dậy, hai tay đan vào nhau để trước ngực.
" Diệp Tử Sâm tôi trước nay có thể nói là cực kỳ coi trọng người tài. Tuy tôi không rành về vấn đề tình
cảm, nhưng cũng không mù đến nỗi không nhìn ra được tình cảm của cậu dành cho Hạ Mộc Ngôn!
Ngày cô ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng, lúc đó thì tôi đang ở ẩn trên núi, không muốn giao tiếp với
người ngoài. Nếu cậu hoàn toàn không có tình cảm với cô ấy, chắc chắn đã bỏ mặc cô ấy rồi! Thế nhưng cậu vẫn
bất chấp trời mưa to mà lái xe đến chỗ tôi, mặc cho đường trơn trượt! Đây người ta gọi là "Tình yêu!"
Diệp Tử Sầm có thể không rành về tình cảm của mình, nhưng đứng ở ngoài cuộc, anh có thể hoàn toàn nhận ra tình cảm của Ninh Thiên đối với Hạ Mộc Ngôn.
Anh cầm lấy ly cà phê trên mặt bàn, thong thả nhâm nhi từng chút một. Rồi anh mới cầm lấy tay trang vắt ở trên ghế, đứng dậy vỗ vai Ninh Thiên:" Tôi coi cô ấy là em gái, nên thực lòng muốn cô ấy được hạnh phúc!"