Hắn nhấc điện thoại lên, gọi một số máy trong danh bạ. Lập Sung vốn dĩ đang định đi vào, thế nhưng bất ngờ lại có điện thoại vang lên.
"Anh Diệp, lâu lắm mới gặp lại anh! Không ngờ hôm nay anh lại gọi cho tôi, không biết có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia xuất hiện một giọng nói ồm ồm, thế nhưng lại vô cùng lưu loát:"
Lập tổng, con gái ông thật là biết điều mà! Dám đến chỗ mà đại ca chúng tôi đang ở, thậm chí còn
muốn gây sự. Bây giờ đại ca chúng tôi đang muốn có một câu trả lời thỏa đáng!"
Lập Sung lúc này vội vàng lâu mồ hôi trên người, ông ta bây giờ cực kỳ hoảng sợ.
Đối phương là người không dễ chọc, nên ông ta nhất định phải cẩn thật, không để cho việc này không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn.
"Vâng, Diệp tổng nói phải! Bây giờ tôi sẽ kêu người lập tức rời khỏi đây, không bao giờ gây sự ở đây nữa!"
"Thế nhưng còn đoạn video trong tay Cố Dương và Lập Tuyết, hai người bọn họ đã xúc phạm nghiêm trọng đến nhân viên trong quán, không biết ông định xử lý thế nào đây? Chuyện này thì tôi có thể dễ dàng bỏ qua, thế nhưng còn đại ca chúng tôi thì chưa chắc!"
Lập Sung lúc này lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông ta vuốt nhẹ tóc của mình sau
cẩn trọng nói:"Vâng! Mọi chuyện tùy theo sự sắp xếp của mọi người! Là Lập Sung tôi ngu xuẩn, có mắt mà không thấy thái sơn!"
Ông ta còn chưa kịp nói xong, đầu dây bên kia ngay lập tức đã ngắt máy. Bây giờ đầu Lập Sung là những mớ rắc rối, không thể nào mà gỡ khỏi được nữa. Đứa con gái mà ông ra cứ nghĩ là thông minh, vậy mà lại dây vào người không nên đụng.
"Bố, có chuyện gì vậy? Bố mau đến giải quyết cho con đi!"
Lập Sung không giữ được bình tĩnh, quát to:" Giải cái gì mà giải! Còn không mau vào đi về,
đây còn chưa đủ mất mặt à?"
Lập Tuyết không hiểu chuyện gì, thế nhưng nhìn thấy bố mình chưa bao giờ nổi giận mà nay lại như vậy, chỉ đành mỉm cười nhẹ sau đó chuẩn bị rời đi.
"Tôi thành thật xin lỗi các vị! Là do tôi quản giáo con gái không nghiêm, toàn bộ tổn thất hôm nay do Tiểu Tuyết gây ra tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ!:
Mộc Ngôn thực sự không thể ngờ được mọi chuyện vậy mà được giải quyết rõ ràng, hơn nữa Lập Tuyết còn phải xin lỗi Bạch Lam vì hành động của mình lúc nãy.
"Tôi đã đồng ý cho các người đi rồi hay sao?"
Ninh Thiên lúc này mới lên tiếng, hắn di chuyển chiếc xe lăn của mình đi đến, nhìn thẳng vào hai cha con kia, khiến cho họ cảm thấy dường như đang có không khí lạnh tràn về.
"Nếu như ai cũng giống như hai người, coi quán chúng tôi là cái chợ, thích gây chuyện thì gây chuyện, thích xin lỗi là xin lỗi thì xong sao?"
Lập Sung lúc nãy nghe điện thoại, đầu dây bên kia nói có người mà ông ta không thể đụng trong quán này, liền có cảm giác sợ hãi:
" Vậy không biết tôi nên làm thế nào mới hài lòng được với ý của cậu?!"
Ninh Thiên ngay lập tức chỉ vào chiếc điện thoại trong tay của Lập Tuyết :
" Bảo cô ta xóa ngay đoạn clip trong chiếc điện thoại kia đi!" Nghe thấy lời này, Lập Tuyết ngay lập tức nhìn ba của mình. Trong này có đoạn video cô ta cần dùng để uy hiếp Bạch Lam, không thì giao ra bây giờ được.
"Tiểu Tuyết, đưa điện thoại cho bọn họ!"