Diệp Khai Sinh dường như có tiếng sấm bên tai.
Ông ta vội vàng lật xem tài liệu mà Lục Cẩn Phàm đưa tới, nhằm muốn xem xem hắn định dở trò gì.
Thế nhưng bên trong không chỉ có ảnh, mà còn có bằng chứng đàng hoàng.
"Các người đổ oan cho tôi!"
"Diệp tổng, đây có phải sự thật hay không ông là người biết rõ!".
Lục Cẩn Phàm ngồi vào vị trí cao nhất, thản nhiên nhìn tất cả mọi người ở đây.
Hắn vẫn luôn như vậy. Cực kỳ giống một vị vua cao ngạo, lạnh lùng nhìn xuống thần dân của mình.
Suốt bao nhiêu năm nay, chính vì tính cách này của hắn, mà hầu như không ai dám đụng vào cả.
"Nể tình các người có công lâu nay với Lục thị, còn không mau trở về phòng làm việc!"
Mấy người cổ đông sợ hãi, vội nói lời cảm ơn rồi quay trở về phòng. Duy nhất chỉ có Diệp Khai Sinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, ông ta ngồi bệt xuống ghế, ánh mắt tràn đầy thẫn thờ.
"Diệp tổng, phiền ông đợi cảnh sát tới!"
"Chuyện này là do vậy tính kế?"
Diệp Khai Sinh không thể nào tin được mình lại bị một thằng oắt con dắt mũi. Ông ta định tiến đến, thế nhưng đã bị Trác Lâm đẩy về chỗ cũ.
"Nếu tôi không dùng cách này, liệu ông có thể lòi cái đuôi cáo ra được không? Trác Lâm, cậu ở đây trông chừng ông ta!"
"Đồ khốn, tôi sẽ giết cậu!"
Diệp Khai Sinh vẫn là như vậy. Không bao giờ chịu được lời khích bác từ người ngoài.
Ông ta tuy có tính lãnh đạo tốt, thế nhưng lại không hề kiềm chế được tính nóng nảy. Chính vì điều này mới khiến cho mọi người đa số đều ủng hộ Lục Cẩn Phàm. Lục Cẩn Phàm mỉm cười nhẹ, sau đó tay xỏ túi quần bước ra ngoài.
Vốn dĩ hôm nay có hẹn với Mộc Ngôn ra ngoài chơi, thế nhưng hắn lại không thể nào thực hiện được lời hứa của mình. Vì vậy bây giờ cách tốt nhất vẫn nên đến chỗ của cô.
Hắn nhanh chóng leo lên xe, vì muốn đến sớm nhất nên đã đi với vận tốc rất nhanh, khiến cho người đi đường đều sợ hãi tranh ra một bên.
Thế nhưng đang đi được nửa đường, trước mắt của hắn bỗng trở nên tối om. Mọi thứ dường như đều trở nên mờ ảo và không thấy rõ.
Lục Cẩn Phàm lấy lại tinh thần, giữ vững tinh thần lái xe, thế nhưng không đi được bao xa thì không nhìn thấy gì nữa. Vì vậy Lục Cẩn Phàm ngay lập tức dừng xe, tạt vào lề đường.
Mà ngay ở đằng sau, có một chiếc xe tải đi cùng chiều, và tài xế không biết Lục Cẩn Phàm dừng lại, nên trực tiếp tông xe vào phía trước.
Một vụ tai nạn thảm khốc diễn ra. Lục Cẩn Phàm thân thể đầy máu, thế nhưng hắn vẫn chưa mất đi ý thức, loạng choạng bò ra khỏi xe.
Người dân xung quanh nhìn thấy vụ tai nạn, cũng nhanh chóng chạy đến đây. Họ muốn đưa người đàn ông đi bệnh viện, thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại gạt tay tất cả ra ngoài.
Hẳn khập khiễng đi về phía trước, mặc dù biết điểm đến còn rất xa.
Thế nhưng chưa đi được bao lâu, người đàn ông ngay lập tức đã ngất đi. Cũng may được người dân gần đó đưa đi bệnh viện.
[...] Mộc Ngôn và Ôn Ninh quyết định dựng một cái lều trại ở đây. Cả hai người quyết định sẽ làm bữa tối ở đây.
"Mộc Ngôn, cô gọi cho Cẩn Phàm xem cậu ta tới nơi chưa?" Ôn Ninh vừa thổi bếp vừa cười. Đây là lần đầu tiên bọn họ đến đây, nên sợ Lục Cẩn Phàm sẽ bị lạc.