Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thiếu gia, cậu mau trở về đi! Hạ tiểu thư có suy nghĩ quẩn thật rồi!" Bác sĩ bên kia nói cực kì nhanh, vì ông sợ nếu Diệp Tử Sâm không đến nhanh 1 chút nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra án mạng ở đây mất. 

Mộc Ngôn lúc này thần trí vô cùng không tỉnh táo, cô luôn nghe thấy tiếng trẻ con khóc, rồi lại cười. Nó liên tục rủ cô xuống đấy chơi, vì ở đó nó cảm thấy sợ. 

Cô vô thức sờ lên trên bụng mình, rồi lại bật cười. Tiếng cười của cô vô cùng thể lường, khiến cho các bác sĩ không dám hành động lỗ mãng. Vì họ sợ chỉ cần không để ý một chút thôi, cô sẽ nhảy xuống dưới kia mất. 

Trời đêm nay thật đẹp, nhưng cũng thật âm u. Nó khiến lòng người càng trở nên băng giá hơn bất cứ lúc nào, mãi mãi vẫn sẽ không sưởi ấm được bằng tình thương. 

Những hông tuyết vẫn rơi trên người của cô, rơi xuống mái nhà, và nó phủ trắng cả một màu trắng khắp thế giới. 

"Sinh mạng của một con người giống như một người phụ nữ! Bên ngòao dù có tỏ ra là mình ổn đến đâu, thế nhưng bên trong vẫn là hàng vạn mũi dao xuyên qua! Khiến cho thân thể tổn thương khắp nơi!" 

Lúc này, Diệp Tử Sâm đã đến nơi, vì anh đi xe với vận tốc rất cao, thế nên đầu có 1 chút rối. Hơn nữa, cùng dính vài 1 bông tuyết trắng xóa. 

Anh lệnh cho tất cả các bác sĩ và y tá đi xuống, chỉ còn một mình mình ở đây, để khuyên nhủ người phụ nữ đáng thương kia. "Anh đừng cản tôi nữa! Mọi chuyện sẽ kết thúc nếu như tôi nhảy xuống! Chắc chắn sẽ không còn đau khổ, Cần Phàm chắc chắn sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình! Mộc Tầm và Tiểu Hồng sẽ được ở bên người đàn ông mà họ yêu thương! Nguyên nhân của mọi chuyện, đều là từ tôi mà ra! Vậy thì hãy để chính tôi kết thúc tất cả mọi chuyện đi!". Mộc Ngôn lặng lẽ nói, cô vẫn không hề nghoảnh lại về phía đằng sau mình. Đã 

không thể cứu vãn được nữa, vậy thì hãy để mọi chuyện trôi vào quên lãng đi! "Cô nhảy đi!" "Nếu cô nhảy, là cô tự từ bỏ cuộc đời của chính mình! Từ bỏ những người yêu thương cô!" 

Diệp Tử Sâm bây giờ biết mình nói gì cũng vô ích, vì người phụ nữ kia đã không còn lí trí của bản thân mình nữa rồi. Cô đã hoàn toàn dựa vào linh cảm, chứ không hề dùng đầu óc của 1 con người để mà phân tích. "Nếu cô đồng ý quay trở lại đây, thì tôi sẽ đưa cô đi đến 1 nơi rất xa! Cách xa Lục Cẩn Phàm, tránh xa những điều hiểm ác nơi đây!" 

Anh đang thuyết phục một người phụ nữ, hay đáng nói hơn chính là đang thuyết phục một người mẹ đã mất đi lí trí của mình. 

Mộc Ngôn lúc này vẫn không hề nghe theo lời của anh, cô bịt đôi tai của mình lại. Sau đó liền nghe thấy giọng của Tiểu Hồng vang lên:" Hạ Mộc Ngôn, cô vẫn hèn yếu như vậy! Cô đã không có quyền thiên chức của 1 người mẹ, vậy tại sao cô lại không chết đi! Nếu cô chết, chính là giải thoát cho chính mình, cũng là giải thoát cho Cẩn Phàm, cho mọi người!". 

Một cái chết của cô, ai ngờ cũng có giá đến như vậy ! "Nếu cô muốn trách, thì trách kẻ đã giết con của mình, chứ không phải bản thân cô! Nếu cô muốn chết, thì chết luôn đi, tôi sẽ không cản cô nữa! Chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy cảnh người khác vui vẻ còn mịn thì đau khổ do chính lỗi lầm mà người khác gây ra hay sao? Cô nhảy đi, nhưng tôi cảm thấy khinh bỉ với hành động này của cô!" 

Diệp Tử Sâm nói ra những lời thật lòng mà anh muốn nói. Có lẽ trong chuyện này anh chính là người hiểu rõ nhất chứ không phải là ai khác. Lúc đầu anh muốn cứu con của cô, vì anh nghĩ cô sẽ vì đứa bé mà có thể sống tốt hơn. Nhưng anh đã sai, đáng lẽ lúc đó anh nên đồng ý với ý kiến của Lục Cẩn Phàm. Mộc Ngôn thẫn thờ, cô nhìn vào khoảng thời gian vô định trước mặt. Cô rất muốn nhảy xuống, nhưng chợt nhận ra là mình hoàn toàn không có đủ can đảm 

để làm được điều đó. 

Diệp Tử Sâm chớp lấy thừa cơ, nhanh chân lúc cô còn đang mải đăm chiêu, nắm lấy bàn tay của cô kéo về. 

Bị mất đà, Mộc Ngôn ngã vào lòng của anh. Cô chớp chớp đôi mắt, 1 cảm giác vô cùng quen thuộc chiếm lấy đầu cô. 

Khi Mộc Ngôn tỉnh dậy, thấy mình đang trong tòa biệt thự của Lục gia. Hay chính xác hơn, chính là trong căn phòng mà cô đã nhìn thấy Lục Cẩn Phàm và Lý Tiểu Hồng ân ái cùng nhau. 

Cô sợ hãi, rụt lại về phía sau. Cuộc đời cô bây giờ giống như 1 cơn ác mộng tột đỉnh,mãi mãi cũng chỉ là đau thương. 

Lúc này, một người giúp việc đi vào, bê 1 bát cháo nóng vào cho cô. Người giúp việc này năm rất lạ, hoàn toàn không phải người trong Lục gia. "Hạ tiểu thư, cô mau qua đây ăn sáng đi! Bác sĩ nói cô vẫn còn yếu, vẫn chưa phục hồi được bình thường!"

"Anh ta vẫn còn muốn giam giữ tôi sao? 1 tháng 1 năm hay là cả đời!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK