Chương 15: Gặp nguy hiểm
"Thiếu gia, cậu có thấy thiếu phu nhân đầu không?" Lúc này, ông quản gia từ bên ngoài gõ cửa vào. Thế nhưng ông thấy cửa phòng khóa, lại không biết bên trong thiếu phu nhân có xảy ra chuyện gì không, nên ông quyết định ở ngoài.
Lục Cẩn Phàm lúc này mới sực nhớ đến người phụ nữ bị mình bỏ quên, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, không hiểu sao lòng hắn lại rất sợ, rất lo.
Tại sao lại như vậy, tại sao hắn lại lo cho cô như vậy, chẳng phải nếu Hạ Mộc Ngôn gặp nguy hiểm, người vui nhất đáng lẽ phải là chính bản thân hắn mới đúng. Nhưng tại sao, hắn lại cảm thấy cực kì không vui!
Tiểu Hồng thấy người đàn ông vội vàng như vậy, trong lòng có chút không vui. Rõ ràng người hắn hận nhất chính là Hạ Mộc Ngôn, nhưng người mà hắn luôn quan tâm nhất cũng chính là cô. Cô ta vội vàng chạy xuống giường, ôm chầm lấy người đàn ông, tham lam ngửi hương vị đặc trưng của Lục Cẩn Phàm. Đây chính là mùi Hoắc hương loại hương này không phải người đàn ông nào cũng có. Hoắc hương- một loại hương được Ôn Ninh- bạn thân của Lục Cẩn Phàm chế tạo riêng cho hắn. Ôn Ninh đã dành 1 khoảng thời gian vô cùng lớn để ở bên Lục Cẩn Phàm vào khoảng thời gian mà Diệp Tử Họa mất. Chính tay anh là người đưa Lục Cẩn Phàm lấy lại được tinh thần, nhưng lại không hề lấy lại được cảm xúc cho hắn.
Mọi người trong Hà thành đều tương truyền, Hoắc hương là 1 mùi vô cùng bí ẩn. Nếu bạn là 1 cô gái, khi gặp Lục Cẩn Phàm, điều bạn ấn tượng nhất chắc chắn sẽ không phải là vẻ ngoài lịch lãm, tính cách lạnh lùng mà chính là mùi Hoắc hương rất dễ làm cho con người ta say đắm. "Cẩn Phàm, em xin anh đừng đi mà! Xin anh, đừng bỏ em đi được không?" Thế nhưng người đàn ông lại không để ý, rũ bỏ tay cô ta ra khỏi người của mình. Người phụ nữ này tấm cơ thâm độc, có thể trèo lên giường của hắn đúng là rất giỏi rồi! Muốn lạt mềm buộc chặt với hắn ư? Xin lỗi chứ hắn không phải là người dễ dàng như vậy!
Nếu hắn ngoan ngoãn, thì đã không thể đứng đầu Lục gia lâu như vậy, đã không một mình dành lại quyền thừa kể từ Dương Lệ Hoa.
"Tránh ra!" Hắn không nói nhiều, trực tiếp đẩy cô ta ra chỗ khác. Khi đến trước cửa nhà vệ sinh, hắn không dám nhìn trực tiếp vào mắt của mình. Mộc Ngôn nằm trên sàn, cả thân hình cô không có một mảnh vải che thân. Khắp người, nơi đâu cũng chỉ thấy toàn là máu.
Lục Cẩn Phàm vội vàng đi đến, ôm lấy cô chạy ra khỏi cửa. Nhưng chợt nhận ra cô vẫn không mặc quần áo, liền lấy chiếc khăn bên cạnh che cho cô.
Từng là một cô gái xinh đẹp đến động lòng, từng là một cô bé đáng yêu xinh xắn, nhưng giờ đây cô lại giống như mộy người đã chết. Hoàn toàn không có mộy phản ứng nào cả. Hắn cố gắng đi nhanh chân nhất có thể, không hiểu tại sao lúc này hắn lại cảm thấy, thời gian như đang muốn trêu tức hắn, khi tất cả mọi thứ đều trôi qua rất chậm. Lục Cẩn Phàm bỗng dưng muốn khóc, hắn nhớ rằng, mình đã nợ người phụ nữ này rất nhiều. Từng có một thời gian dài, vì để nấu cho hắn 1 bữa cơm, cô đã phải vào bếp 1 thời gian dài. Những vết dao cắt rất đau, thậm chí cũng có nhiều lúc cô bị bỏng rất nhiều ở cánh tay, nhưng Mộc Ngôn vẫn luôn luôn im lặng. Cô nói rằng, vì cô là 1 người vợ, mà nghĩa vụ của một người vợ là phải chăm sóc cho người chồng của
Nhớ những lần hắn về muộn, thậm chí còn nhiều lúc say xỉn đi về. Những lúc hắn tỉnh thì không sao, nhưng hễ cứ như hắn không tỉnh táo là y như rằng, cô sẽ phải đổ máu.
Hắn còn nhớ rất rõ, hắn từng lấy 1 chiếc cốc thủy tinh đập vào đầu cô. Khiến hôm đó Mộc Ngôn phải bằng bó, nghỉ ngơi 1 khoảng thời gian dài để dưỡng thương. "Hạ Mộc Ngôn, cô tỉnh lại cho tôi! Cô mà không tỉnh lại, tôi sẽ không tha cho gia đình của cô! Chắc chắn sẽ khiến cô sống không bằng chết! Cô tốt nhất nên sống cho tôi!"
Cô mỉm cười, bỏ đôi tay của mình xuống. Lúc này, cô hoàn toàn im lặng, dường như lúc này, đáng giá nghìn vàng. "Cần Phàm, đây là lần đầu tiên anh quan tâm em đến như vậy!" Hắn không nghe lời cô nói, vì bây giờ đang rất vội. "Phàm, anh không thể làm như vậy! Cô ta không xứng làm thiếu phu nhân của Lục gia! Chỉ có em hoàn toàn
mới xứng! Phàm... Phàm... anh đừng đi mà! Anh hãy để cho cô ta chết, thì như vậy chúng ta mới được ở bên nhau! Em và anh... chúng ta sẽ sinh những đứa con cho riêng mình!".
Tiểu Hồng vội vàng quỳ xuống, níu giữ lấy chân vủa người đàn ông. Thế nhưng hắn hoàn toàn không vó ý định dừng lại. Thậm chí còn đi nhanh hơn. "Phàm, cô ta chính là người giết chết Tử Họa tiểu thư! Phàm, anh không muốn trả thù cho cô ấy sao? Chỉ cần anh mặc kệ cô ta ở đây, là anh đã có thể trả được thù rồi! Phàm, Tử Họa tiểu thư đã đợi ngày này hơi lâu rồi!"
Cô ta mỉm cười, không tin lời nói của mình không có tác dụng. Diệp Tử Họa chính là chướng ngại lớn nhất trong đời hắn, là người phụ nữ mà cuộc đời của hắn cảm thấy nợ nhiều nhất. "Cút!"
Thế nhưng, hắn lại không hề quan tâm, chỉ để ý duy nhất đến người phụ nữ trong tay mình đang gặp nguy
hiểm.
Tiểu Hồng thấy lời nói của mình không có tác dụng, liền lùi lại không dám nói thêm câu nào nữa. "Ông quản gia, mau bảo Trác Lâm chuẩn bị cho tôi 1 chiếc xe!" "Vâng, thiếu gia!"
Ông quản gia lụ khụ chống gậy đi đến chỗ để xe, muốn bảo Trác Lâm. Nhưng thấy ông đã già yếu, mặc dù hắn đi sau nhưng vẫn có thể vượt lên trước ông rất dễ dàng.
Lục Cẩn Phàm mặc kệ ông luôn, đôi chân dài của hắn có thể đi rất nhanh, đặc biệt là trong những lúc gấp gáp như thế này.
Trác Lâm đã đứng đợi từ lâu, sau khi thấy hắn đi ra thì vội vàng mở cửa xe. Thế nhưng hắn không hề ngồi ghế sau, đặt cô trực tiếp lên hàng ghế đầu, còn mình thì ngồi vào ghế lái.
Trác Lâm còn chưa kịp chuẩn bị gì, đã thấy chiếc xe vụt đi trong gió. Chỉ để vang lại lời nói của hắn vang bên tai:" Mau liên lạc với tổng giám đốc bệnh viện thành phố!".
Lục Cẩn Phàm đi rất nhanh, thậm chí hắn còn không biết mình đi bao nhiêu km/h nữa, chỉ biết rất nhiều cảnh sát đuổi theo hắn. Nhưng khi thấy biển số xe thì tất cả đều dừng lại, vì họ biết người đàn ông phía trước không chọc vào được.
*
*
"Gọi Diệp Tử Sâm ra đây cho tôi!" Hắn vừa bế Mộc Ngôn, vừa hét vang trên sảnh bệnh viện. Hiện tại, cô đã không còn được tỉnh táo, đã dần
chìm vào trong hôn mê. Trên đường đi, hắn đã cố gắng gọi cô dậy, nhưng đều thất bại.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng của hắn, tất cả đều chạy lại để xem. Ai cũng chỉ trỏ, nói này nói nọ về người phụ nữ máu me nằm trên tay hắn.
Rất ít người nhận ra Mộc Ngôn, nhưng 1 số cảnh nhà báo thì họ biết. Vì đối với hôn lễ của thiếu gia họ Lục, tất cả ai cũng đều chú ý.
Rất nhiều cô gái ghen tị, luôn nói xấu cô sau lưng. Thế nhưng cũng có 1 số người cảm thấy 2 người hoàn toàn hợp đôi. Thậm chí, vụ việc cô ngã ở trong hôn lễ của chính mình, đã trở thành trò cười cho thiên hạ. "Lục tổng, giám đốc Diệp đi công tác bên Mỹ rồi! Có lẽ sẽ về sau 3 tháng nữa!" Một cô ý tá nhẹ nhàng đi đến, nhìn hắn cười cười lấy lòng. Đắc tội với vị thiếu gia này, bọn họ không ai dám cả.
Bỗng nhiên điện thoại của hắn reo lên, người gọi chính là Hạ Mộc Tầm:" Cẩn Phàm, em sắp phẫu thuật rồi! Anh đến chỗ em được không, em cảm thấy sợ lắm!".