Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài mặt cố tỏ ra là mình ổn, thế nhưng bên trong đã có hàng ngàn vết xước trong tim. Hứa Tự Như 

dựa lưng vào tường, ngã gục xuống. Nước mắt của người phụ nữ lúc này bỗng tuôn rơi, thấm đầy trên áo. 

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, tất cả mọi người đều xúm lại hỏi, Lục Khải Xuyên và Dương Lệ Hoa không hề biết điều cũng chen lên đầu. "Ai là người nhà của đứa nhỏ vậy?" Một vị Bác sĩ đã gần 50, tháo bỏ khẩu trang trên người ra, đánh giá xung quanh mình 1 lượt. Chỉ thấy một người phụ nữ ở đằng xa, không dám tới gần, chỉ có ôm mặt mà bật khóc nức nở. Hơn nữa, còn có 

Lục Khải Xuyền và Dương Lệ Hoa lúc nãy đã chèn lên trước. 

Lục Khải Xuyên lắp bắp nhìn vợ mình đã không còn sức, rồi lại nhìn vào phòng bệnh:" Tôi... tôi là ba của đứa nhỏ!" 

Vị bác sĩ già 2 tay xỏ túi áo, khuôn mặt bỗng nghiêm lại nhìn về phía người đàn ông đứng trước mặt mình:" Anh là ba của nó, vậy mà lại không trông nom nó cẩn thật! Thằng bé bị thương rất nghiêm trọng, 

nếu không phải được đưa đến bệnh viện kịp thời, thì đã gặp nguy hiểm đến tính mạng rồi! Bây giờ đã ổn 

hơn, nhưng đến bao giờ tỉnh lại thì tôi vẫn không biết!". 

Hứa Tự Như nghe bác sĩ nói vậy, bỗng khóc to hơn. Bà tát 1 phát vào má mình, khiến cho người giúp việc bên cạnh nghe thấy cũng cảm thấy sợ:" Cần Phàm, là mẹ có lỗi với con!" 

" Cẩn Phàm, là mẹ có lỗi với con!" 

Hứa Tự Như không ngừng đập mạnh vào tim mình, vừa đập vừa khóc. Khiến cho mọi người không ai 

dám nhìn cả. 

Dương Lệ Hoa thấy vậy, lặng lẽ mỉm cười lạnh trong lòng. Đây chính là điều mà cô ta mong muốn xảy ra. nhất. " Chị à, chị đừng có khóc nữa! Chị vẫn nên giữ gìn sức khỏe để chăm sóc cho Cần Phàm thì hơn. Chị 

mà cứ như thế này, thì có khi Cẩn Phàm tỉnh dậy thì chị đã gục trước rồi!". Dương Lệ Hoa đi đến, 2 tay 

đặt lên vai của Hứa Tự Như, ánh mắt cũng có chút thương hại. Đối với người ngoài, đây có lẽ là chuyện tốt, nhưng với Hứa Tự Như, thì đây giống như là tiểu Tam đang muốn thương hại vợ cả vậy. 

Bà là người trước nay ngay thẳng, không thể chịu được những việc hổ thẹn với lòng, liền bắt tay người phụ nữ kia ra:" Cô đừng có động vào tối! Bàn tay của cô khiến tôi cảm thấy thật là kinh tởm! Cho dù hôm nay tôi có chết, cũng không cần cô thương hại!". Hứa Tự Như hất tay không hề mạnh, vốn dĩ chỉ muốn để cho Dương Lệ Hoa bỏ tay ra, thế nhưng ngược 

lại không hiểu sao cô ta bỗng ngã sõng soài dưới đất. 

" Chị, là em không tốt! Em không nên để mặc Cẩn Phàm chơi 1 mình, em cũng không nên cướp mất chồng của chị, nhưng em xin chị, đừng có đuổi em đi được không?" Dương Lệ Hoa không bỏ lỡ hội tốt như thế này, ngay lập tức quỳ xuống dưới chân Hứa Tự Như để cầu xin. 

Câu"Em không nên cướp mất chồng của chị" nom thật buồn cười. Nó giống như là đang muốn thách 

thức tính nhẫn nại của Hứa Tự Như vậy. Đây chẳng phải là đang gián tiếp công khai chuyện ngoại tình 

của 2 người họ hay sao? 

" Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô! Cút!". 

Giới hạn đã đạt tới đỉnh điểm, không thể nào chấp nhận được nữa. Hứa Tự Như giống như có hàng 

ngàn cây kim đâm vào tim, đau nhói giữa trời mùa đông lạnh buốt. 

Lục Khải Xuyên nhìn 1 màn hỗn loạn như thế này, cảm thấy cực kỳ mất mặt với chính bản thân mình. 

Ông nắm lấy cổ tay của vợ, hét lên:" Cô điên đủ chưa?". 

Hứa Tự Như bật cười khanh khách, nhìn nom thật đáng trách, nhưng xen vào đó chính là đáng thương." 

Anh hỏi tôi đủ chưa, vậy tôi hỏi anh anh ngoại tình có thấy sướng không? Và bao giờ anh mới chịu quay 

về nhà đấy! Lục Khải Xuyến, anh đừng tưởng anh qua mắt được tối. Tất cả mọi việc anh làm, mãi mãi không bao giờ qua mắt được tôi đâu!". 

Lục Khải Xuyên nghe vợ mình nói vậy, khuôn mặt bỗng có chút lạnh đi. Ông nhìn xung quanh, thì đã 

thấy có rất nhiều người vây quanh để hóng chuyện, những người vệ sĩ cũng đang cố gắng giải tán đám đông. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK