Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lục Cẩn Phàm, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao! Vốn dĩ bố tôi lúc đầu không có ý định với Hạ Mộc Ngôn, mà chính anh đã dâng cô ta cho bố của tôi! Sao vậy, chẳng lẽ anh cảm thấy hổi hận sao? Đáng tiếc Lục Cẩn Phàm, có thể hôm nay anh chính là người cuối cùng nhìn thấy bọn họ đấy!" 

Giọng Diệp Sinh tràn đầy nguy hiểm, giống như đang cảnh báo đến người đàn ông, khiến cho Lục Cẩn Phàm bỗng chốc giật mình. Lúc nãy khi hắn đàn nhặt những viên ngọc trai rơi xuống đất, thì đã nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen nhìn chằm chằm vào Mộc Ngôn, 

Trái tim Lục Cẩn Phàm dường như có hàng ngàn cây kim muốn đấm sâu vào bên trong. Mộc Ngôn nhất định không thể gặp nguy hiểm, vì hắn còn chưa bù đắp lỗi lầm cho cô nữa. 

Hắn nhanh chóng cầm lấy khẩu súng trong tay, bắn vào phía Diệp Sinh, nhưng người đàn ông kia nhanh chóng trốn được, đẩy cửa xe và lăn ra ngoài. 

Bên ngoài truyền đến tiếng cười của Diệp Sinh, khi nhìn thấy biểu cảm này của hắn, Ôn Ninh chắc chắn chiếc xe đã bị đụng chạm. 

Quả nhiên phần thắng xe đã không còn tác dụng nữa, dù Ôn Ninh có cố gắng như thế nào cũng không được. "Tôi đến từ một đến ba, cậu và tối cùng nhảy ra ngoài!" "Không được! Nếu anh nhảy ra ngoài chắc chắn vết thương sẽ gặp nguy hiểm, như vậy càng nguy hiểm đến tính mạng của cậu hơn!" 

Ôn Ninh lo lắng, hắn mãi mới cầm được vết thương cho Lục Cẩn Phàm, không thể vì chuyện này mà nguy hiểm đến được. Chỉ sợ nếu nhảy ra ngoài, chết độc sẽ phát tác rồi lan đến toàn cơ thể. "Chẳng lẽ anh muốn chết trong này sao?" Hai người đàn ông vốn mạnh mẽ không ngờ lại có một ngày lại phải chần chừ do dự thế 

này. 

Lục Cẩn Phàm tháo dây an toàn, nhìn Ôn Ninh rồi gật đầu. 

Mà lúc này, chiếc xe đang dần dần lại về phía trước với tốc độ kinh hoàng, thậm chí là không hề có ý định dừng lại. Diệp Sinh là một tên xảo trá, hắn hoàn toàn hiểu được nếu đưa hai người bọn họ vào chỗ dễ dàng thì Trác Lâm chỉ cần tốn một chút thời gian là có thể tìm được. Nhưng ở đây lại hoàn toàn là một cái vực. Chỉ một chút nữa thôi là xe bọn họ sẽ rơi xuống dưới, cả xe và người sẽ vỡ hàng trăm thậm chí là hàng nghìn mảnh nhỏ. 

Lục Cẩn Phàm chưa thể chết, hắn vẫn còn muốn sống, cho dù chỉ là một phút, một giây ngắn ngủi! 

[...] 

"Tề Xuyên, em xem hành lý đã chuẩn bị đầy đủ chưa?" 

Lúc này, ở trong khách sạn của mình, Mộc Ngôn đang cùng Tề Xuyên và Bạch Lam thu dọn hành lý để trở về Hà thành. Lặng lẽ nhìn hành lý của Ninh Thiên đã được sắp xếp ngay ngắn 

bên cạnh, cô lại có chút buồn đan xen. 

"Chị Mộc Ngôn, chúng ta có thể đi được rồi!" 

Bạch Lam đứng thẳng người, chuẩn bị đẩy Mộc Ngôn ra cửa, còn để cho Tề Xuyên đi ở đằng sau thu dọn hành lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK