Chương 5 kí ức(2)
"Chọn đi! Muốn làm thức ăn cho hổ hay cá sấu!" Lúc này đây, hắn đang cảm thấy lo sợ hơn lúc nào hết. Hắn muốn sống, muốn biết nguyên nhân cha mẹ hắn chết? Ai là người đứng sau thâu tóm Dương Lệ Hoa? Có phải, hắn đã đắc tội với ai rồi không?
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của người được coi là" Cháu đích tôn" của Lục gia, 2 tên đàn ông chỉ mỉm cười, cười rất to là đằng khác. Đối phương bên kia nói rằng, đứa trẻ này rất gan dạ, không có chuyện gì làm hắn cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng, hắn bây giờ cũng biết sợ, biết rằng nguy cơ mình đang đối mặt với cái cái chết là rất cao. " Nhóc con, mày cũng biết sợ sao?" Một tên bước đến, nắm lấy tóc của Diệp Cẩn Phàm, có chút khinh khỉnh. "Hóa ra con cháu của Lục gia cũng biết sợ!" Bọn chúng hơi mỉm cười, nhưng bây giờ lại là 1 nụ cười đáng sợ, nó đáng sợ đến nỗi khiến Lục Cẩn Phàm nổi cả da gà.
Hắn đã từng đối mặt với nhiều chuyện đáng sợ, nhưng đây là lúc hắn có Trác Lâm trợ giúp. Còn bây giờ không có ai.
Một người đàn ông bước đến, đổ 1 lọ máu tươi vào hồ của bầy cá sấu, lập tức khiến bọn chúng như phát điên lên. Từng con to gần gấp đôi người hắn bơi đến. Lũ cá sấu rất to, cái thân cũng rất dài. Từng chút 1 như chiếc răng nanh nhọn hoắt của mình ra. Con nào con nấy, đều to đến đáng sợ!
1 người đàn ông khác đi đến, vứt xuống bên dưới 1 con cừu non. Ngay lập tức bọn chúng lao đến, xâu xé con vật đáng thương kia.
Đây đã là quy luật của nhân loại. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua chỉ có thể làm mồi cho kẻ sống. "Xin lỗi nhóc con, bầy cá sấu này đều quen ăn đồ sống rồi! Ăn đồ chín chúng chưa từng được nếm qua" Bọn chúng lại vứt thêm con cừu non nữa, bầy cá sấu càng thêm điên loạn hơn. Có lẽ vẫn chưa ăn no, 1 số con vẫn nằm trên bờ, há miệng thật to ra ngoài. Lục Cẩn Phàm nhìn thấy cảnh này, sợ hãi không còn 1 giọt máu. Thế này, có phải là hơi đáng sợ rồi không? "Thế nào chú em, sợ rồi sao?" Người đàn ông cao nhưng hơi béo đứng trước mặt hắn, hình như người này tên là Mạc Vũ, đại ca ở đây. " Còn nhiều thứ đáng sợ hơn bây giờ nữa, cậu nên chuẩn bị tinh thần đi!" Mạc Vũ cười ha hả, rồi liền sai người đem cho Lục Cẩn Phàm 1 suất cơm ăn trưa. Đồ ăn ở đây tuy không ngon bằng đồ ăn ở Lục gia, nhưng bây giờ có đã là may mắn lắm rồi. Ở phía cửa đằng Đông, vài con chó Béc- giê nằm ườn ra sàn nhà, không muốn động đậy. "Ăn đi, nếu chết còn được làm 1 con ma no!" Mạc Vũ đi đến, đưa cho hắn 1 suất cơm vẫn còn nguyên của mình. Tuy hắn được mọi người biết đến với biệt danh" sói đen" cùng với những hành vi tàn độc của mình. Đã từ rất lâu rồi, có 1 đàn em của hắn lỡ xâm hại 1 cô gái còn trẻ, hôm sau ngay lập tức bị Mạc Vũ 1 viên đạn bắn
chết.
Tuy nói là làm ăn giang hồ, nhưng ít nhất là vẫn phải còn đạo đức, còn lương tâm. Lục Cẩn Phàm 2 tay run run đỡ lấy khay cơm, vừa ăn vừa khóc.
Trên đời này, tại sao lại có nhiều người khác nhau đến vậy! Người hắn không quen biết lại đối xử vô cùng
tốt với hắn, còn người được coi là người thân, lại hãm hại lẫn nhau.
Mạc Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài nói:" Thật ra tôi không hề muốn giết nhóc, vì nhóc vẫn còn rất nhỏ! Nhưng trong cái cuộc sống cá lớn nuốt cá bé như thế này, tình thương của con người ta đã hoàn toàn biến chất!
Tôi vốn dĩ cũng được sống trong gia đình giàu có, nhưng mẹ tôi là người thứ 3. Bị gia đình họ ép đến phải nhảy lầu tự tử! Khi đó tôi mới có 8 tuổi!". Lục Cẩn Phàm im lặng, không biết nói gì lúc này nữa. Cùng chung hoàn cảnh, cùng chung 1 số phận thì mới có thể thấu hiểu lẫn nhau! -Đại ca, người bên kia đã bắt đầu thúc giục rồi! 1 tên hớt ha hớt hải chạy vào, nhanh chóng thông báo tin tức với hắn. Ngược lại với cái vẻ hốt hoảng của Trịnh Lâm, Mạc Vũ chỉ mỉm cười, dơ súng lên đầu của Trịnh Lâm. "Dai ca!" Trịnh Lâm không tin nổi vào mắt mình, mắt mở to, há miệng hết cỡ nhìn đại ca của mình. "Tiểu Lâm, nếu cậu coi tôi là Đại ca, vậy thì hãy tha cho thằng nhóc này đi! Nó vẫn còn nhỏ!" "Đại ca, nhưng....!"
Mạc Vũ dơ tay ra hiệu không cho người đối diện nói, chỉ mỉm cười thầm với Lục Cẩn Phàm, khiến hắn không khỏi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên, có 1 người xa lạ chăm sóc cho hắn kĩ càng như vậy.
Ai nói sinh ra trong gia đình hào môn là sung sướng, là hạnh phúc. Nó cũng có rất nhiều sự nguy hiểm, sự bất trắc. Chỉ sợ 1 ngày nào đó, mình chết ngày nào cũng không biết.
Nếu đã là 1 con người, thí ít nhất phải trải qua tuổi thơ đầy quý giá, thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại không có. Trong trí nhớ của hắn, thứ khiến hắn nhớ mãi chính là những cái roi thấu tâm can của Dương Lệ Hoa, tiếng cười đùa của những đứa trẻ trong nhà. "Đại ca, xin lỗi!" Ngay khi Mạc Vũ đang định dẫn hắn rời đi, Trịnh Lâm bỗng lấy khẩu súng trong túi áo của mình ra, bắn về phía người ở đằng trước. Viên đạn tuy bay lệch quỹ đạo, nhưng lại đâm vào trước ngực của Mạc Vũ. "Tại sao? Tại sao vậy?" Mạc Vũ không tin vào mắt mình, ngã gục xuống. Bàn tay thô ráp vì chai sạn sờ từng chút 1 lên chỗ đạn bắn. Máu... từng giọt máu cứ rơi ra, khiến người đàn ông không nhịn được mà bật cười. Tình anh em, hóa ra cũng chỉ là mây khói! "Đại ca, em xin lỗi! Nhưng em phải giết nó!" Trịnh Lâm như người điên, đi lên phía trước giật lấy bàn tay của Lục Cẩn Phàm. Sức của 1 đứa trẻ hơn 10 tuổi làm sao có thể sánh được với 1 người đàn ông cao to lực lưỡng cơ chứ!
Hắn cầm lấy tóc Lục Cẩn Phàm, ép hắn ngẩng đầu nhìn mình thông qua con sông của bầy cá sấu. Lúc này, Trịnh Lâm nhẹ nhàng cầm con dao nhọn hoắt lên, quẹt 1 nhát vào má phải người đối diện.
Ngửi thấy mùi máu, đàn cá sấu như phát điên, tụ tập lại 1 chỗ, há mồm to ra như muốn đớp tất cả những người trên hồ.
Lục Cẩn Phàm sợ hãi, muốn khóc nấc lên nhưng nghĩ đến hình ảnh Mạc Vũ vì hắn mà hy sinh, thì cơn giận lại muốn trào lên. Tất cả mọi người đều vì hắn mà chết!
*
*
"Có ai không, cứu tôi với!"
Lục Cẩn Phàm bị nhốt trong phòng, chiều nay chính là lúc quan trọng nhất của hắn. Nếu hắn may mắn có thể chạy trốn. Nhưng đây là căn phòng kín, nên lại càng khó hơn! Ở đây, tất cả mọi thứ đều tối om, sàn nhà thì ẩm ướt, khiến hắn cực kì cảm thấy khó chịu.
Bên trong không phải chỉ còn có hắn, mà còn có 1 cô bé tầm 5 tuổi, sợ hãi trốn vào trong góc phòng. Ngược lại với vẻ vội vã, cô bé lại luôn bình tĩnh đến đáng sợ. Trong tay còn ôm 1 con búp bê nhìn nom hơi cũ. "Anh đừng gọi nữa! Sẽ không có ai đến đâu!" Cô bé dần thụt lùi về đằng sau, khẽ gục đầu vào lòng mà khóc. Cô bé mặc chiếc váy màu trắng, nước mắt chảy dọc theo 2 bên má. Vừa ôm con búp bê, vừa nghĩ nghĩ điều gì đó.
"Em tên gì?"
Hắn lúc này mới để ý đến cô bé đó, cô bé tuy không ở chỗ sáng nhưng vẫn có thể nhìn rõ nước da trắng hồng nổi bật trong bóng tối. "Mạc Vũ chết rồi sao?" Cô bé ngước mặt lên trời, ánh mắt không biết nhìn về đâu, tò mò hỏi.
Theo đó, mái tóc hơi ngắn khẽ đung đưa, động đậy vài cái trong cái không khí ẩm ướt.
"Em quen người này sao?" " Anh của em quen! Vì cả 2 người là bạn thời đại học cũ!"