Trong cửa hàng, Mộc Ngôn nhìn chằm chằm mọi người đang làm việc, còn cô và Ninh
Thiên đang mải mê tính toán sổ sách.
"Nhờ có anh mà cửa hàng chúng tôi mới được như vậy!"
Mộc Ngôn có chút cười đùa, quả thực từ ngày Ninh Thiên được lên báo, cửa hàng cô vẫn
tấp nập khách ra vào như vậy. Thậm chí còn hôm Bạch Lam còn chưa giao đồ cho khách
còn chưa xong đã phải nhận đơn mới, khiến cho Mộc Ngôn phải thuê thêm một người giao
đồ cho khách.
Người được chọn lần này là một thanh niên trẻ, tầm hơn hai mươi tuổi gì đó. Vẫn còn là sinh viên và đang chuẩn bị ra trường.
Thế nhưng điều đó cũng có khuyết điểm của nó, Bạch Lam thường xuyên đi làm muộn, không muốn đi làm nữa mà chỉ muốn ở cửa hàng ngắm Tế Xuyên.
"Em mau tỉnh lại đi! Nếu không nước dãi của em lại ngập cả quán của chị giờ!"
Bạch Lam nghe thấy tiếng nói của Mộc Ngôn, liền gãi đầu có chút xấu hổ, sau đó liền nghịch nghịch ly nước trong tay.
"Em với bạn trai thế nào rồi? Sao dạo này chị không thấy cậu ấy đến quán nữa!"
Bạch Lam đang cố kìm nén nước mắt, thế nhưng khi nghe Mộc Ngôn hỏi câu này thì không
thể kìm chế được nước mắt, ôm cô vào lòng.
Mộc Ngôn cũng không biết nên giúp đỡ thế nào. Cậu sinh viên kia cũng lớn hơn Bạch Lam
một tuổi, hiện đang học ở một trường khá xa. Thế nhưng ngày nào cũng đều đặn đưa con bé đi học.
"Tuổi thanh xuân, quả thực rất đẹp!"
Nhìn những cảnh tượng như thế này, Mộc Ngôn thực sự cảm thấy rất buồn. Năm xưa cô lấy Lục Cẩn Phàm quá sớm, thế nên cũng không biết nó như thế nào.
"Tốt nhất cô nên bảo Bạch Lam sớm chia tay với cậu con trai ấy đi! Nếu không sau này thể nào cũng sẽ hối hận!"
Ninh Thiên ngồi trên xe lăn, ánh mắt dõi theo những con người đi trên đường. Rồi hắn lại
nhìn lại mình, sau đó lại bật cười nhẹ.
Năm xưa hắn oai phong thế nào, không ai hay biết cả.
Tề Xuyên đang lặng lẽ lau bàn, nghe Ninh Thiên nói vậy thì khẽ dừng lại, sau đó từ từ di
chuyển đến gần bọn họ.
"Bạch Lam là một cô bé tốt! Thế nhưng tốt quá thì thực sự rất dễ bị lừa, cô nên khuyên con bé, nhanh chia tay với người bạn trai đó đi!"
Nghe những lời này, Mộc Ngôn cũng có chút suy nghĩ. Bạch Lam thực sự vẫn còn quá nhỏ, cô chỉ sợ cô gái ấy vẫn chưa biết phân biệt giữa tình yêu và tình bạn.
"Nói như anh, thì như thế nào mới tốt!" Ninh Thiên suy nghĩ, sau đó chỉ thẳng vào Tề Xuyên đang lau bàn, sau đó vô cùng tự hào nói:
"Nếu muốn kiếm một người bạn trai tốt, thì chắc chân phải chọn người giống như Tề Xuyên!"
Ninh An lại vô cùng đau đầu để mà xử lý với đám khách nữ vô cùng phiền phức kia.
Bọn họ
nhìn thấy Ninh Thiên, Ninh An và Tề Xuyên là ngay lập tức máy ảnh sẽ hoạt động liên tục.