"Bác Sĩ, con gái hay con trai?" "Lục thiếu gia, là.. là con gái!"
"Phá đi!" Bác sĩ Trịnh nghe hắn nói vậy, không khỏi hơi nhíu mày 1 chút. Làm bác sĩ đã hơn 30 năm, đã từng nhìn thấy nụ cười của nhiều cặp vợ chồng, nhưng những giọt nước mắt ông nhìn thấy cũng không phải là ít. 1 đứa trẻ, đồng nghĩa là 1 sinh linh bé nhỏ chuẩn bị ra đời.
Trên Thế Gian này, nhiều người còn muốn có con cũng không được! Thế nhưng vị thiếu gia nhà họ Lục này, lại từ bỏ nó!
Tuy nó không phải là con trai, nhưng dù gì cũng là 1 mạng người, cũng là 1 đứa trẻ vô tội. "Lạc thiếu gia, tuy tôi là người ngoài, không thể quyết định vào chuyện vợ chồng giữa cậu và Hạ tiểu thư! Nhưng dù sao, đứa bé cũng vô tội! Nó chỉ là 1 hình hài nhỏ bé, cậu có thể tha cho nó không?" Hắn im lặng, từ tốn lấy trong túi ra 1 chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho vị Bác sĩ đang ngồi đối diện với mình. Lục Cẩn Phàm hắn là ai chứ, muốn 1 đứa con để nối dõi tông đường còn khó hay sao?
Trong cái Hà Thành này, chỉ cần hắn muốn phụ nữ, thì chỉ cần phất tay 1 cái là có đồng người muốn phục vụ hắn. Cần gì 1 người phụ nữ chỉ sinh được con gái?
Hắn lạnh lùng, hắn tàn nhẫn, hắn hoàn toàn không có máu người! Thời gian, quá khứ, những tổn thương mà hắn gặp phải, đã tôi luyện hắn thành sắt, thành thép! Thế nhưng, giữa lúc hắn cảm thấy âm u nhất cuộc đời, đã có 1 cô gái bước đến bên hắn, cho hắn những tia sáng của cuộc đời này!
Hắn không biết có tên là gì, chỉ biết mọi người hay gọi cô ấy là" Họa nhi" "Họa Nhi", cái tên thật đẹp, thật ý nghĩa! Thế nhưng, chính Hạ Mộc Ngôn đã cướp đi Hoa nhi của hắn!
" Hoa nhi, em thấy chiếc nhẫn này thế nào?" " Cần Phàm, đẹp lắm! Em rất thích!" "Người đâu, lấy cho tôi tất cả đi!" Lục Cẩn Phàm ôm lấy người Hoa nhi, cười trong hạnh phúc. Cô bé hồi nhỏ đã từng cứu hắn! Cô gái duy nhất cho hắn niềm tin, động lực để sống nốt! Chính Họa nhi đã an ủi hắn, đã cho hắn sức mạnh để có ngày hôm nay! -Cẩn Phàm, anh thấy hôm nay em có đẹp không? - Họa Nhi, đối với anh, em luôn là đẹp nhất! Hắn mỉm cười, lặng lẽ hôn trán người con gái đối diện. Hắn lặng lẽ lấy từ phía sau, 1 chiếc nhẫn kim cương được hắn lấy từ bên Mỹ về, nhìn Hoa nhi mà mỉm cười. Cô bé ấy, lời hứa năm xưa, cuối cùng Lục Cẩn Phàm hắn cũng thực hiện được rồi! Họa nhi mỉm cười, hạnh phúc đưa bàn tay của mình ra. Nhìn hắn từ từ cho chiếc nhẫn ấy vào! Thấm thoát cũng đã trôi qua, ngày 24- 12, ngày hôm nay chính là ngày mà hắn kết hôn với người con gái
mà hắn yêu nhất. Thế nhưng, trong thâm tâm hắn lúc này, lại khẽ nhói đau. Hình ảnh cô bé 5 tuổi năm đó, vì cứu hắn mà suýt chút nữa mất mạng lại hiện ra. " Anh, mau chạy đi! Chạy đi! Chạy đi! Đừng quay lại!" Tiếng nói trong trẻo của cô bé xinh xắn ấy vẫn cứ vang lên, đánh thức 1 chút lý trí còn sót lại của hắn. "Họa nhi, chúng ta... hoãn đám cưới lại được không?" " Cần Phàm, anh không muốn cưới em sao?" "Anh đã từng quên mình đã hứa những gì với em sao?" "Cẩn Phàm, anh thay đổi rồi ư?"
Họa nhi cứ như thế, giọng cô như đang trách móc hắn, nhưng cô lại không nói gì. Chỉ lặng lẽ đứng lên, lùi lại rồi chạy nhanh về phía sau.
Nếu cô ấy cứ đứng như vậy mà đánh hắn, mắng hắn, thì có lẽ hắn sẽ không như bây giờ! Vô tình, lãnh khốc, độc ác! Lục Cẩn Phàm nhanh chóng chạy theo Họa Nhi, nhưng rồi không hiểu tại sao lại không đuổi theo nữa! Hoa nhi của hắn thay đổi rồi! Không hề giống với cô bé ngày xưa mà hắn quen! Cô bé ấy rất xinh, rất tốt, cũng rất hiền! Có phải, tất cả mọi người đều thay đổi, có mỗi hắn là đứng yên 1 chỗ! Hắn lâm vào trầm tư, nước mắt lúc này khẽ rơi!
*
*
"Thiếu gia, Diệp tiểu thư gặp tai nạn rồi!" "Ở đâu!". "Gần quốc lộ, chiếc xe đâm phải đã bỏ chạy!" Lục Cẩn Phàm không nói thêm câu nào nữa, ngay lập tức cầm lấy tay trang đi ra ngoài. Đến nơi, thứ hắn thấy duy nhất là 1 mảnh vải trắng đắp lên người Diệp Tử Họa, khuôn mặt hồng hào bây giờ đã chuyển sang màu trắng. Cô bé của hắn, người vợ của hắn,... chết rồi! Đến tư cách nhìn cô ấy, hắn cũng không có! Lục Cẩn Phàm tức giận, đấm mạnh vào tường, máu theo đấy chảy dài xuống đất, nhưng hiện tại hắn không hề thấy đau!
" Tìm ra hung thủ chưa?" "Chúng tôi vừa được thông báo, 1 cô gái tên Hạ Mộc Ngôn đã đi đầu thú!". Mắt hắn bỗng lóe lên tia tức giận, Lục Cẩn Phàm nghiến chặt răng, 1 tay còn lại cũng đấm mạnh vào tường. Hạ Mộc Ngôn, là cô gây ra tai nạn cho Họa Nhi? Nếu khi ấy, cô ta chịu quay lại cứu cô ấy, thì có lẽ Họa Nhi đã không chết!
Hạ Mộc Ngôn, tôi chắc chắn sẽ cho cô sống không bằng chết! Tôi phải cho cô, từ từ cảm nhận nỗi đau của
Họa nhi!
*
*
Khi Mộc Ngôn tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Xung quanh không hề có 1 ai cả! - Hạ Mộc Ngôn, cô tỉnh lại rồi sao?
Lục Cẩn Phàm từ bên ngoài đi vào, 2 tay Xỏ vào túi quần. Khuôn mặt hắn không hề có 1 chút cảm xúc, chỉ
có thờ ơ và khinh bỉ.
Nếu không phải do cô ta, Họa Nhi cũng sẽ không chết. Hắn chắc chắn cũng sẽ kết hôn với Hoa nhi, rồi sinh
con!
"Hạ Mộc Ngôn, cô có thai rồi, cô có vui không?" Mộc Ngôn lúc này mới dám ngẩng lên nhìn hắn, không dám tin vào những gì mà mình nghe được. Nhẹ nhàng sờ tay lên bụng, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của đứa bé trong bụng. Cô mỉm cười, vui vẻ nhìn
hån.
Lục Cẩn Phàm đang đứng phía trước của Mộc Ngôn, khi nhìn thấy nụ cười đó, hắn khẽ đứng hình! Nụ cười ấy, sao lại giống cô bé từng cứu hắn như vậy? Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên có chút tức giận trong lòng, nó lan đến lồng ngực của hắn, muốn chiếm lấy toàn bộ tâm trí của hắn. Hắn hung hăng xông đến, bóp mạnh vào cằm của cô, nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn sống Mộc Ngôn. Cô càng kháng cự, hắn lại càng thấy sung sướng hơn.
Cô ta đang bị như vậy lâu rồi! Có phải vì hắn đã quá nương tay với người phụ nữ độc ác này rồi không? " Hạ Mộc Ngôn, cô đã quyến rũ bao nhiêu thằng đàn ông rồi? Liệu có khi, đứa con này cũng không phải của tôi?" Hắn càng ngày càng tức giận, tay cũng bóp mạnh vào cằm của cô.
Cơ hồ muốn bóp nát nó ra vậy? Mộc Ngôn khó khăn lắm mới hít thở nổi, cô vừa nhìn hắn, vừa ho sặc sụa không ngừng.
Cô bất giác che lấy bụng, như muốn bảo vệ đứa con trong bụng của mình. Cô sợ nó bị tổn thương, sợ nó cảm thấy khó chịu! Những hành động này vô tình chọc giận đến Lục Cẩn Phàm, hắn như muốn điên lên để mà giết cô gái trước mặt hắn! Lục Cẩn Phàm hắn đúng là rất muốn có con, nhưng chỉ có 1 mình Hoa nhi được sinh mà thôi! "
Lục Cẩn Phàm, anh ... làm gì vậy! Buông tôi ra!" Mộc Ngôn khó khăn lắm mới lấy được hơi, nhọc nhằn nói chuyện với hắn. "Hạ Mộc Ngôn, cô cũng cảm thấy khó chịu sao? Sao cô không nghĩ đến lúc Họa nhi bị tai nạn sắp chết cũng cảm thấy khó chịu như vậy?
Nếu như có chịu quay lại cứu cô ấy, thì cô ấy đã không chết, cô cũng sẽ không lâm vào tình trạng như bây giờ!" Hắn càng ngày càng bóp mạnh, Mộc Ngôn dần dần nhắm mắt lại! Cuối cùng, cô cũng bị chính người đàn ông mình yêu hại chết! Thật đớn đau làm sao, thật đúng là nực cười!
"Lục Cẩn Phàm, anh làm gì vậy?"
Một vị bác sĩ từ bên ngoài nhanh chóng chạy vào, nhanh chóng lấy nước cho cô. " Diệp Tử Sâm, anh quên chính cô ta đã hại chết Hoa nhi như thế nào rồi sao?" "Nhưng Cần Phàm, tôi biết phân biệt đâu là thực tại, đâu là quá khứ! Còn anh thì không?"