Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Làm nhục 

"Tôi muốn nhờ cậu, phẫu thuật khuôn mặt của cô ta... cho giống Hoa nhi!" 

Lục Cẩn Phàm từ không nhanh không chậm nhìn Diệp Tử Sâm nãy giờ vẫn còn im lặng, anh không hề muốn nói gì nữa. Phẫu thuật cho giống với Họa nhi? Anh thầm cười khảy trong lòng. Hóa ra, đối với hắn, Tử Họa giống như 1 món đồ chơi, hắn muốn ai giống cô thì đều có khả năng. Vậy tại sao hắn còn nhớ nhung con bé làm gì? Sao không trực tiếp quên đi! Nếu hắn thấy nhớ, chỉ cần tìm đại 1 người phụ nữ bên ngoài về là được. Lục Cẩn Phàm dựa đầu vào ghế, thở dài 1 hơi. Hắn nhớ Hoa nhi quá rồi, hắn đã phát điên lên khi nhớ đến hình ảnh 1 cô bé xinh đẹp, cô bé ngày xưa từng cứu hắn. Hắn càng nhớ nụ cười của cô, nhưng là lúc bé, chứ không phải như vài năm trước. 

Nhưng hình bóng của cô ấy như bóng ma lượn lờ trong tâm trí của hắn. Từng chút, từng chút một gặm nhẩm tinh thần của hắn, khiến hắn thường xuyên ăn không ngon ngủ không yên. " Cẩn Phàm, tôi biết ăn rất nhớ Tử Họa, nhưng anh có cần phải làm như vậy không?" Diệp Tử Sâm bỏ cây bút trong tay xuống, bình tĩnh nói với người đàn ông đối diện. " Tôi muốn gặp lại cô ấy! Tôi nhớ cô ấy rồi!" Hắn vừa nói xong, ngay lập tức đã bị 1 lực vô cùng mạnh đấm vào mặt. Hắn không hề né, bởi vì có né cũng không giúp được gì, chỉ khiến hắn cảm thấy tội lỗi hơn mà thôi. 

Diệp Tử Sâm tức giận, cầm lấy cổ áo sơ mi của Lục Cẩn Phàm. Khuôn mặt anh đỏ ửng, hoàn toàn không hề giống với 1 vị bác sĩ trầm ấm và hiền lành nữa. Anh vẫn chưa ngừng tay, đấm thêm vào mặt của Lục Cẩn Phàm thêm phát nữa. Kể từ ngày Diệp Tử Họa mất, anh đã cố gắng kiềm chế đi cái tính nóng nảy thất thường của mình. 3 năm, đủ để thay đổi bản chất của 1 người đàn ông. "Hối lỗi sao? Lục Cẩn Phàm, người như anh mà cũng biết nhớ sao? Anh đừng có quên rằng, chính anh là 1 phần gây nên cái chết cho con bé! Nếu không phải tại anh, con bé sẽ chết sao? Tại sao đến bây giờ anh vẫn luôn đổ lỗi cho người khác, anh đã hy sinh 1 người phụ nữ, liệu anh bao giờ mới có thể quay đầu lại? Lục Cẩn Phàm, anh đã không thể quay lại nữa rồi!" Diệp Tử Sâm tức giận, mạnh mẽ bước đi ra khỏi phòng của mình. Anh không muốn nói chuyện với hắn nữa! 

Thế nhưng lúc này, trong phòng của anh, Lục Cẩn Phàm lại như chưa hề xảy ra chuyện gì, vẫn nhàn nhã, thật trọng chỉnh lại bộ tây trang của mình. 

"Diệp Tử Sâm, anh nghĩ rằng tôi hết cách hay sao? Chẳng lẽ cả cái Hà thành này chỉ có anh biết phẫu thuật thôi sao? Cuộc phẫu thuật này, tôi phải thực hiện cho bằng được!" 

Lúc này, đối với Mộc Ngôn không không khác gì đang xảy ra 1 cơn ác mộng. Tất cả mọi người của Lục gia, ai ai cũng đều oán hận, chán ghét cô. Thậm chí, có người còn bắt cô giặt quần áo của những người giúp việc bằng chính đôi tay của mình. Hay thậm chí cô còn bị buộc phải ăn cơm thừa của chó. Ông quản gia tuy ngoài miệng thì luôn tỏ vẻ ngăn cản, muốn bảo vệ cô nhưng không được. Nhưng thực chất lại âm thầm ủng hộ việc làm của họ. Hóa ra trong toàn bộ cái biệt thự to lớn, xa hoa này, Mộc Ngôn là người bị khinh bỉ, bị coi thường nhiều nhất. 

Lục Cẩn Phàm mỗi ngày đều về rất trễ, nhưng lúc nào hắn về cũng thấy cô đang ngồi bên 1 chậu quần áo to tướng. Hơn nữa, cô chỉ làm được 1 phần rất nhỏ. 

Đôi bàn tay trắng muốt, đẹp đẽ của cô đã không còn. Ngược lại là đôi bàn tay đã chai sạn đi vì làm nhiều việc, vì sương gió. 

Nhưng lúc này, ngày nào cô cũng cảm thấy khó chịu, buồn nôn cũng như mệt mỏi ngày càng xuất hiện nhiều hơn. 

Cô muốn đi đến bệnh viện để kiểm tra,nhưng mỗi lần cố chuẩn bị đi thì Tiểu Hồng lại tức giận, nói cô muốn trốn việc. Vì vậy, đến bây giờ cô vẫn chưa biết rốt cuộc mình có bị gì hay không. 

Bị bệnh cũng tốt, cô có thể sẽ chết, sẽ thoát khỏi cuộc sống tù đày như bây giờ. Cô đã rất mệt mỏi, nếu không phải có người trông coi cô 24 trên 24 thì có lẽ, cô đã bỏ đi, đi đến 1 nơi thật xa không có ai biết. 

Mộc Ngôn thở dài, lắc đầu buồn bã. Cuộc sống hôn nhân thật không như với trong tưởng tượng của nhiều người. Yêu thương, hạnh phúc, ngọt ngào, những thứ đó, cuộc hôn nhân của cô đều không có. 

Tiếng mở cửa vang lên, Lục Cẩn Phàm bình tĩnh bước vào. Hắn xỏ 2 tay vào túi quần, không chút cảm xúc nhìn người phụ nữ đang lau sàn trong phòng. Trong lòng hắn lúc này, chỉ có thù hận, khinh bỉ và coi thường Hạnh phúc ư? Yêu ư? Xin lỗi người phụ nữ này hoàn toàn không xứng! Hắn đi đến, cầm lấy tách trà nóng ở trên mặt bàn, trực tiếp đổ thẳng vào người của Mộc Ngôn. Cô sợ hãi lùi thẳng về sau, ôm lấy phần tay bị bỏng do nước nóng mà hắn gây ra. Hắn giống như con thú dữ, từ từ bước đến chỗ cô. 

"Hạ Mộc Ngôn, cô nghĩ mình sẽ hoàn toàn xứng đáng với nữ chủ nhân của Lục gia sao? Cô nghĩ rằng tôi sẽ 

yêu thương 1 con rắn độc như cô sao? Hạ Mộc Ngôn, loại người như cô, hoàn toàn không xứng đáng có được hạnh phúc!" 

Hắn nắm lấy tóc của cô, mái tóc từng được mọi người khen ngợi, bây giờ lại bị hắn hành hạ không thương tiếc. 

Lục Cẩn Phàm ép cô nhìn thẳng vào mắt của mình. Hắn không hề thương xót, cũng như không có 1 chút thương cảm nào đối với cô gái này. Thù hận đã chiếm lấy tâm trí của hắn, ép buộc hắn không được thương xót bất cứ 1 ai cả. Do hắn vừa ở dưới nhà uống rượu, nên trên người dĩ nhiên vẫn còn ám mùi. Mộc Ngôn bỗng nhiên cảm thấy dạ dày khó chịu. Nó khiến cô chỉ muốn ói hết tất cả ra ngoài. Mộc Ngôn vội vàng đẩy hắn ra, chạy nhanh về phòng vệ sinh. 

Lục Cẩn Phàm đơ người, nhưng hắn bỗng nhiên chợt nhớ tới lời của Diệp Tử Sâm:" Tôi vẫn chưa tiến hành phá thai cho cô ấy!". Lòng hắn bỗng nhiên có chút lo sợ, hắn run rẩy đứng dậy, chậm chạp đi về phía nhà vệ sinh. Đứa bé này, nên giữ hay nên phả? Mộc Ngôn sau khi nôn ra tất cả những thứ trong dạ dày, cô từ từ gục vào tường, nhẹ nhàng trượt xuống sàn nhà. Mấy ngày nay, cô đều bị như vậy. Lục Cẩn Phàm lập tức xông vào, cầm lấy bàn tay của cô, hắn đang rất tức giận, cảm thấy như chính mình bị phản bội. 

" Cô đi theo tôi!" Hắn không hề nhẹ nhàng, trực tiếp cầm lấy tay đau của cô đi ra ngoài. Nó thực sự rất đau, không phải đau bên ngoài, mà là đau ở trong tim. 

Dù cô có làm bất cứ việc gì, cũng không thể có được trái tim của hắn. " Lục Cẩn Phàm, rốt cuộc anh lại muốn làm trò điên rồ gì nữa!" 

Cô gạt phắt tay hắn ra, ngay giữa ngôi nhà của hắn. Từng người, từng người giúp việc đi đến, ngóng chờ được xem kịch hay. "Trò điên rồ sao? Hạ Mộc Ngôn, tôi sẽ cho cô biết thế nào mới là điên rồ!" 

Hắn tức giận, xé rách chiếc váy mà cô đang mặc ra. Hắn không hề cởi quần áo của mình, chỉ cởi mỗi khoá quần. Hắn không hề hôn cô, chỉ tức giận xé rách nội y của cô. Để cảnh xuân của người con gái lộ ra bên ngoài. Một số người giúp việc đỏ mặt, muốn quay đi làm việc của mình thì bị hắn quát to:" Tất cả mọi người nhìn rõ cho tôi! Hôm nay tôi muốn xem cô ta sẽ ở dưới thân tôi rên rỉ như thế nào? Hạ Mộc Ngôn, không phải cô yêu tôi sao? Vậy thì hãy chứng minh đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK