Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì có thể chuẩn bị kịp cho chuyến đi du lịch, nên đêm nay Lục Cẩn Phàm quyết định ở lại công ty. 

Cũng may bên cạnh có Ôn Ninh, nên nhiều lúc hắn ho ra máu hay chảy máu mũi cũng không bị người khác phát hiện.

 "Lục Cẩn Phàm, nếu cậu mà xảy ra chuyện gì, chắc chắn tôi sẽ xuống Hoàng tuyền để lôi cậu lên trên!". 

 

Ôn Ninh mặc dù trong lòng có chút trách cứ, thế nhưng vẫn là bình tĩnh lau đi vết máu cho Lục Cẩn Phàm. Thế nhưng càng lau, máu lại chảy càng nhiều.

 "Chết tiệt, sao lại chảy nhiều như vậy chứ!". 

"Ôn Ninh, chuyến du lịch tôi nhờ cậu đặt như thế nào rồi?" 

"Không cần phải lo, tôi xong hết rồi!"

 Lục Cẩn Phàm bây giờ mới hài lòng, tiếp tục lật xem tài liệu của công ty. Hắn giống như một con robot, hoàn toàn không biết mệt mỏi là gì cả. 

"Cậu không muốn về xem Mộc Ngôn như thế nào sao? Nhỡ đầu cô ấy lại bỏ trốn thì sao?" 

 

Người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần, khi nghe Ôn Ninh nói thì muốn quay trở về Lục thị, nhưng cuối cùng vẫn kìm chế được bản thân mình.

 "Nếu cô ấy muốn đi, thì tôi sẽ vẫn tìm được!"

 Quả đúng như hắn đoán, Mộc Ngôn không hề bỏ trốn khỏi Lục thị. Cô vẫn ngồi yên một chỗ 

xem tin tức của ngày hôm nay. 

 

Bạch Lam và Tề Xuyên đã trở về Bắc thành, điều này Lục Cẩn Phàm cũng đã nói cho cô biết. 

Nếu như hai người họ trở về an toàn, thì Mộc Ngôn cũng sẽ bớt lo hơn phần nào. 

 

"Ông quản gia, ông có biết Ninh An bây giờ như thế nào rồi không?" 

Ông quản gia cũng có chút khó xử. 

Chuyện của Ninh An ông cũng biết một chút ít, thể nhưng lại không dám nói ra ngoài. 

"Cái này thiếu phu nhân vẫn nên hỏi thiếu gia thì hơn!". 

 

Mộc Ngôn chỉ im lặng, cô từ từ bước đến bàn ăn cơm. Hôm nay toàn là những món mà cô thích ăn, nên Mộc Ngôn cũng không để ý quá nhiều đến người khác.

 Mà lúc này, Lục Cẩn Phàm không hiểu tại sai cũng đã về cùng với Ôn Ninh.

 Đáng lẽ Mộc Ngôn phải ăn rất ngon, nhưng cô cảm thấy bữa ăn này quả thực là không thể nào mà nuốt trôi được. Khi tất cả mọi thứ dường như đang bị mắc kẹt lại tại cổ họng.

 "Sao bây giờ mới ăn cơm?"

 Lục Cẩn Phàm đi từ đằng sau, ôm nhẹ lấy người con gái mà mình đã tìm kiếm bấy lâu nay.

 Dạo này nhờ sự chăm sóc chu đáo của mọi người, Mộc Ngôn đã béo lên một chút, thế nhưng quả thực vẫn không khiến Lục Cẩn Phàm cảm thấy chưa được.

 "Thiếu phu nhân đang chào cậu về đấy ạ!" 

 

Ông quản gia nhanh nhẹn đáp lại, khiến cho Mộc Ngôn cảm thấy giật mình. Rõ ràng là cô không muốn ăn, chứ đâu phải là đợi người đàn ông kia! Nhìn thấy gương mặt của Mộc Ngôn có chút phụng phịu, nom rất đáng yêu khiến cho Lục 

Cẩn Phàm cũng không trách được cô lâu. Hắn lấy từ trong đĩa một con tôm, từ từ bóc cho cô ăn. 

 

Đã lâu lắm rồi, khung cảnh gia đình mới trở nên êm ấm như vậy khiến cho những người giúp việc cũng cảm thấy vui vẻ hơn. 

Họ thi nhau kể cho hôm nay Mộc Ngôn đã tự tay vào bếp để nấu cơm cho Lục Cẩn Phàm. 

Thế nhưng chỉ có Mộc Ngôn hiểu, là do những người ở đây nấu món mà cô không thích! Lục Cẩn Phàm khẽ mỉm cười, hắn lau tay rồi nhẹ nhàng xoa đầu của cô:

" Sau này anh sẽ cố gắng về sớm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK