Chương 16: Rốt cuộc anh vẫn khô
" Cẩn Phàm, anh đến chỗ em được không, em sắp làm phẫu thuật rồi, em sợ lắm!" Hạ Mộc Tầm cố gắng nói chuyện nhỏ nhẹ, nhằm muốn thu phục ý chí của người đàn ông. Chỉ cần thành công, cô ta chắc chắn đã có 1 vị trí quan trọng trong lòng hắn
Hạ Mộc Tìm thấy người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn không hề nói gì, cô ta nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kiềm chế sự tức giận lên đến đỉnh điểm của mình. Vào thời khắc này, không hiểu tại sao cô ta lại thực sự rất lo lắng. Sợ mất đi người đàn ông mà mình yêu, sợ mất đi niềm tin của mọi người, cũng sợ vào một ngày nào đó cô
ta sẽ chết!
"Cẩn Phàm, em biết mình sẽ không thể nào thay thế được vị trí của Tử Họa tiểu thư trong tim anh! Nhưng Cẩn Phàm, em thực sự rất yêu anh! Bây giờ em đang rất mệt, rất đau, em muốn anh đến bên em? Được không?"
Cô ta cố gắng nặn ra những lời ngon ngọt, cố gắng thuyết phục Lục Cẩn Phàm đến bên mình vào lúc này. Chỉ cần hắn đến, chứng tỏ cô ta đã quan trọng hơn Hạ Mộc Ngôn, cũng chính là có thể bước vào cánh cửa của Lục gia.
Chỉ cần bước vào Lục gia, cuộc sống của cô ta sẽ bước sang 1 trang mới. Cô ta sẽ có thể hô mưa gọi gió, có thể tiêu diệt được người đàn ông họ Ôn kia. "Mộc Tầm, anh xin lỗi em! Nhưng bây giờ, anh không thể đến bên em được! Chị gái em đang gặp nguy hiểm, có thể sẽ nguy kịch đến tính mạng!" Lục Cẩn Phàm cố gắng giữ cho bản thân mình không phải nổi cáu. Với Họa nhi vẫn là 1 vết xước hằn sâu
trong trái tim của hắn, mỗi khi có ai nhắc đến cái tên này, đều khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đặc biệt là đối với Hạ Mộc Tầm, vốn dĩ hắn chỉ muốn giữ cô ta bên người để trả thù Hạ Mộc Ngôn. Hắn muốn từng bước, từng bước nắm lấy từng điểm yếu của cô, để cô biết rằng đụng đến hắn là 1 sai lầm. Thế nhưng Hạ Mộc Tâm lại không biết tự lượng sức mình, mặc dù hắn đã cố gắng không để cô ta tự ý làm bậy làm bạ, nhưng dù sao cũng là người tình của hắn. Vì thế Lục Cẩn Phàm mới quan tâm, chăm sóc cho cô ta 1 cách chu đáo như vậy.
Chứ với thân phận thiếu gia của Lục gia, tổng giám đốc của Lục thị thì chỉ cần vẫy tay 1 cái, cả con gái Hà thành đều phải quỳ xuống gót chân của hắn. "Cẩn Phàm, em sai rồi! Em sẽ không nhắc đến Tử Hoạ nữa!" Hạ Mộc Tầm hoàn toàn biết thức thời, nên cũng không dám nói thêm câu nào nữa. Mà bên này, mọi người vẫn đang xúm xít đưa Mộc Ngôn lên xe để đẩy vào phòng cấp cứu. Tất cả các bác sĩ giỏi nhất đều được tập hợp đến. Ai cũng mang bộ dạng sợ hãi, đây là thiếu phu nhân được mọi người hâm mộ, tuyệt đối không được có 1 chút sai sót cơ bản nào cả. Chỉ cần 1 lỗi rất nhỏ thôi và chỉ với khả năng của Lục Cẩn Phàm, có thể hoàn toàn đánh sập cải bệnh viện
này.
"Bệnh nhân đang nguy kịch, xin mời người nhà tránh ra chỗ khác!"
"Tất cả các người phải khiến cô ta sống lại cho tôi! Nếu các người không làm được thì cút hết đi cho tôi!". Hắn nổi cáu, quát to tất cả các bác sĩ cũng như y tá. 2 bệnh viện, 2 ca phẫu thuật quan trọng được tiến hành. Mặc dù Lục Cẩn Phàm đã sai Trác Lâm đi bịt miệng 1 số cánh nhà báo, nhưng vẫn không thể tránh được 1 số lời nói dèm pha của mọi người xung
quanh.
" Bà xem, bên trong kia có phải thiếu phu nhân của Lục gia không? Tôi thấy mọi người hay đồn cô ấy sống tốt lắm mà, sao bây giờ lại thấy khổ sở như vậy?"
" Bà không biết đấy thôi! Hôn nhân hào môn chúng ta làm sao mà biết được! Bà không nhớ hôm đám cưới cô ấy bị chồng mình làm nhục như vậy sao? Hôn nhân mà không có hạnh phúc thì dù có xa hoa đến đâu cũng chỉ là cái vỏ!" " Số làm dâu thật là khổ mà!" Vài người tụ tập lại, bàn tán xôn xao với nhau. Ai ai cũng cảm thấy thương hại cho cô khi lấy phải một người chồng vô tâm như vậy.
Lục Cẩn Phàm làm sao có thể không để ý đến những lời đó có chứ, từng lời từng lời một cứ vang đi vang lại trong tâm trí của hắn. Khiến Lục Cẩn Phàm muốn quên đi cũng khó.
Nói hắn độc ác sao? Vô tâm sao? Nếu hắn không độc ác, vô tâm thì bây giờ hắn còn được sống ư? Có khi chính bản thân hắn đã chết từ lâu rồi!
Lục Cẩn Phàm từ túi áo lấy ra 1 tấm ảnh, đây là ảnh Tử Họa của hắn, chính là cô gái đã khiến hắn yêu đến chết đi sống lại. Cô gái ấy đã làm hắn mất đi cảm xúc, mất đi lí trí. "Họa nhi, có phải em rất hận anh đúng không? Vì anh đã không giữ lời hứa, anh đã không kết hôn với em mà lại là người phụ nữ đã hại chết em! Tử Họa, anh có lỗi với em rất nhiều!" Hắn vừa ôm tấm ảnh, vừa tự trách chính bản thân mình. " Bệnh nhân phòng 398 mất máu quá nhiều! Cần truyền máu gấp! Mau đến khu máu tìm loại máu quý hiếm đến đây! Nếu không sẽ không kịp mất!"
Một cô ý tá hớt hải chạy từ trong phòng cấp cứu ra. Cô nói rất to, nên Lục Cẩn Phàm có thể nghe thấy rất rõ ràng.
"Cô ta... có thể sẽ chết sao?"
Hắn đứng dậy níu lấy cánh tay của cô của cô y tá đang rất vội vàng ngoài kia. Hắn thực sự rất muốn biết, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. " Anh là người nhà của cô ấy?"
"Đúng vậy!" "Bốp". Còn chưa đợi hắn nói xong, một bàn tay 5 ngón đã tát thẳng vào mặt của Lục Cẩn Phàm. Một số vệ sĩ đã chuẩn bị đứng dậy, bảo vệ cho thiếu gia nhà mịn. Thế nhưng hắn lại ra dấu hiệu cho bọn họ lùi xuống. "Vợ anh bị xảy thai, đã thế còn không được cấp cứu kịp thời, nên chúng tôi không tiến hành phẫu thuật sớm, có thể cô ấy sẽ cả đời không có con! Hay nói tệ hơn, cô ấy sẽ mãi mãi không thể làm mẹ!"
Lúc này, vốn dĩ cứ tưởng Lục Cẩn Phàm sẽ đến, thế nhưng vẫn đợi mãi không thấy. Hạ Mộc Tầm liền vứt con mộy chiếc gối xuống đất, cô ta thực sự rất tức giận.
Tại sao Lục Cẩn Phàm lại vẫn quan tâm Hạ Mộc Ngôn như vậy, không phải hắn hận cô ta lắm sao? Không được, cô ta phải ngăn cản điều này xảy ra! Nếu không, với tình trạng này, Hạ Mộc Ngôn chắc chắn vẫn sẽ ở vị trí bà chủ của Lục gia.
Cô ta đã vạn lần tính toán, nhưng lại không tính ra được về Lục Cẩn Phàm. Người đàn ông này thực sự rất khó nắm bắt, cả suy nghĩ và hành động vẫn luôn khiến đối phương bất ngờ.
Hạ Mộc Tầm cười khẩy, nảy ra một suy nghĩ cực kì xấu xa. Kế hoạch này, có thể khiến cho Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm căm hận nhau. Mãi mãi cũng không bao giờ tha thứ cho đối phương.
Ở trong cái xã hội này, thứ vô nghĩa nhất chính là lòng thương hại của con người!
Lục Cẩn Phàm bất chợt tỉnh lại thì thấy mình đã ở trên giường của bệnh nhân. Hắn còn được khoác một lớp chăn mỏng, xung quanh cũng chẳng có ai ngoài hắn.
Thỉnh thoảng, trong căn phòng lại xuất hiện mùi thuốc lá nhàn nhạt, khiến Lục Cẩn Phàm cảm thấy cực kì khó chịu.
Trên mặt bàn làm việc, rất nhiều những khung ảnh nhỏ được trang trí ở đây. Thế nhưng, người trong khung ảnh lại khiến hắn im lặng. "Anh tỉnh rồi sao?" Diệp Tử Sâm từ bên ngoài đi vào, vừa đi vừa ngáp dài 1 cái. Anh lười biếng vứt tây trang qua 1 bên, nhìn người đàn ông mới trải qua 1 đêm mà giống như già đi 10 tuổi kia.
"Anh đến bệnh viện của tôi để làm loạn, thế mà lúc tôi về thì anh lại lăn đùng ra ngủ!" "Cô ta thế nào rồi?" Lục Cẩn Phàm đứng trước cửa sổ, bình yên ngắm những đám mây đang lượn lờ trôi qua. "Vô sinh rồi!"