Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lục Cẩn Phàm, nếu bây giờ cậu không theo tôi trở về bệnh viện, thì cậu chắc chắn sẽ chết! 

Cậu không thể chết một cách xấu hổ nhau vậy được. Cậu còn phải xin lỗi Mộc Ngôn, phải 

trả lại cô ấy những lỗi lầm mà cậu gây ra!" 

Tiếng hét của Ôn Ninh vô cùng lớn, khiến cho Tề Xuyên ở trên tầng cũng có thể nghe thấy được. 

"Lục Cẩn Phàm đang bị ốm sao?" Bạch Lam có chút thương hại, thế nhưng khi nhìn thấy hắn không có tổn hại mới có chút an lòng. "Vốn dĩ đấy chính là hậu quả mà hắn phải chịu!" 

Tề Xuyên không hề khách khi mà trả lời. 

Mà ở bên dưới tầng lúc này, Lục Cẩn Phàm sau khi nhặt được những hạt ngọc trai, thì theo 

Ôn Ninh lên xe để đến bệnh viện. "Chết rồi! Độc vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn!" 

Ôn Ninh nhìn vết thương đang dần mưng mủ, trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Hắn xem lại thân thể của Lục Cẩn Phàm, thì bắt đầu phát hiện có rất nhiều chỗ chấm đen. 

Đây là một loại độc kỳ lạ, ngay cả Ôn Ninh cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Chỉ sợ rằng nếu đến bệnh viện thì bác sĩ cũng sẽ không phát hiện ra. 

III 

"Liên hệ với bác sĩ bên Mỹ, kêu ông ấy nhanh chóng trở lại đây!" 

Lục Cẩn Phàm bây giờ đã lâm vào hôn mê, toàn thân của hắn bắt đầu có những dấu hiệu nặng của trúng độc. Chỉ sợ rằng nếu không được chữa trị kịp thời, thì người đàn ông sẽ nguy hiểm đến tính mạng mà thôi. 

Hạ Mộc Tầm vốn dĩ thật lòng yêu Lục Cẩn Phàm, cô ta có thể vì người đàn ông mà làm bao nhiều chuyện xấu xa. Thế nhưng cuối cùng cũng không thể tránh được chữ "tình" và "hận". 

Lục Cẩn Phàm thực sự cảm thấy đầu óc mình có chút mơ màng, không nhìn rõ đâu là thực 

tại đâu là mơ nữa. 

Hắn nhớ về thời cha mẹ mình còn sống. Nhớ về những trận đòn roi của Dương Lệ Hoa. 

Nhớ cả Diệp Tử Họa, nhớ cô bé năm xưa có thể vì hắn mà không màng đến tính mạng của 

bản thân. 

Lần đài tiên trong đời, giọt nước mắt rơi trên khóe mắt của Lục Cẩn Phàm. Xưa nay hắn vẫn luôn theo quy định "nam nhi chỉ đổ máu không đổ lệ" 

Trên thương trường, số người mà muốn hắn chết không phải là ít. Thế nhưng để có thể ra tay, quả thực là rất tài tình. "Vốn dĩ cậu có thể tránh được vết dao đó, tại sao cậu lại không tránh! Để bây giờ vết thương ngày càng nghiêm trọng dẫn đến nguy hiểm đến tính mạng như thế này!". 

Ôn Ninh không khỏi trách móc. Bây giờ Lục Cẩn Phàm đã bắt đầu dấu hiệu trúng độc. Mà chuyên gia ở bên Mỹ cũng đã được gọi khẩn cấp trở về Hà thành. "Ôn Ninh, cậu nhất định phải giúp tôi một chuyện!". 

Lục Cẩn Phàm cố gắng mở to mắt của mình ra. Thế nhưng bây giờ hắn đã quá buồn ngủ, 

chỉ muốn nằm một giấc thật dài mà thôi. 

"Lục Cẩn Phàm, bây giờ là trong tình cảnh nào rồi mà cậu còn nói câu đó! Nếu cậu không muốn đến lúc chết vẫn chưa hoàn thành được tâm nguyện thì hãy nói nhanh đi!" Ôn Ninh có chút trách móc. Người đàn ông kia đã sắp chết rồi, vậy mà vẫn lo lắng đến 

nhiều chuyện như vậy. "Không phải lo, Lục thị chúng tôi sẽ chăm sóc thật tốt!" 

"Không phải!" 

Tiếng Lục Cẩn Phàm bắt đầu khàn khàn trầm đục, trong đó lại có chút yếu ớt của một bệnh 

nhân. 

"Cậu còn nhớ vụ tai nạn của Ninh Thiên và Mộc Ngôn không? Tôi từng nhờ cậu điều tra, kết 

quả như thế nào rồi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK