Quả nhiên là như vậy, A Hào bước từ bên ngoài đi vào, hoàn toàn không một tiếng động ôm chầm lấy cô ta.
Hạ Mộc Ngôn bị bất ngờ, liền tránh ra đi chỗ khác. Với cái kiểu như thế này, khiến cô ta cực kì cảm thấy khó chịu. "Sao vậy, lâu rồi không gặp bạn cũ, quên tôi rồi sao?" "Anh... Anh Hào!" Người đàn ông vô cùng hài lòng khi thấy một minh tinh được chào đón lại sợ hắn như vậy. Cái cảm giác được chinh phục, khiến hắn cảm thấy thỏa mãn. "Tầm, tôi nhớ mùi vị của em rồi!" Vừa nói, tay của hắn đã chu du trên khắp thân thể của Hạ Mộc Tầm. Người đàn ông này vẫn như vậy, không hề biết kiềm chế dục vọng bao giờ. "Đừng như vậy, ở đây sẽ có nhiều người nhìn thấy!". Hạ Mộc Tầm ai oán kêu lên, bây giờ cô ta chỉ mong có người sẽ đến cứu mình. " Đừng lo, tôi sẽ làm thật nhẹ!".
Hình như ông trời đã nghe thấy tiếng cầu nguyện của cô ta, người quản lý truyền giọng vào:" Mộng Tầm, cô chuẩn bị đi nhé! Sắp đến lượt cô ra sân khấu rồi đó!".
Hạ Mộc Tầm vui vẻ định bước ra, thế nhưng lại bị người đàn ông kia giữ chặt lấy. Trịnh Sâm làm sao có thể để con mồi đã đến tận miệng rồi lại còn làm rơi, hắn
càng lúc càng bạo dạn, ôm lấy eo của người phụ nữ.
"Anh Hào, anh đừng có mà quá đáng!".
Thế nhưng người đàn ông lại coi như không hề có gì, ngược lại hắn càng thong
thả hơn. "Suyt! Đừng để ai biết tôi đang ở đây, nếu vậy sẽ không tốt cho cả 2 chúng ta!" "Chỉ cần cô phục vụ tôi thật tốt, chuyện này tôi sẽ không nói ra ngoài!"
"Chỉ cần cô phục vụ tôi thật tốt, chuyện này tôi sẽ không nói ra ngoài!"
A Hào dâm đãng nhìn Hạ Mộc Tầm, ánh mắt không hề kiêng dè mà nhìn vào những bộ phận nhạy cảm của cô ta. Hạ Mộc Tầm run sợ, muốn trốn đi cũng không thể chỉ có thể phục vụ hắn ta. Trợ lí muốn đi vào thúc giục, nhưng nghe thấy những âm thanh kia lại xấu hổ, không dám nói gì nữa!
Hạ Mộc Tầm cảm thấy thật kinh tởm. Bây giờ cô ta đã là người của công chúng, lúc nào cũng được hàng nghìn người vây quanh. Vậy mà giờ đây lại phải phục vụ cho 1 tên cực kì bẩn thỉu.
*...*
Lục Cẩn Phàm lúc này lại đang cực kì ung dung nhìn những hình ảnh nhạy cảm của Hạ Mộc Tầm và A Hào, khóe miệng hắn mỉm cười, vô cùng hài lòng khi nhìn
thấy con mồi của mình đã vào tròng.
Trác Lâm lúc này đứng bên cạnh, cũng không hiểu tại sao Boss mình lại cười như vậy. Đáng lẽ hắn phải cực kì tức giận vì cô ta đã cắm sừng mình. Thế nhưng bây giờ Lục Cẩn Phàm lại không hề có chút tức giận nào.
"Hạ Mộc Ngôn dạo này thế nào rồi?"
"Thiếu gia, Hạ tiểu thư đã khỏe hơn trước rồi! Giúp việc ở đó thông báo đã có thể đi lại được bình thường!"
"Vậy có lẽ tôi phải đến thăm cô ta 1 chuyến rồi!"
Lục Cẩn Phàm nói là làm, đứng dậy cầm lấy tay trang của mình đi ra ngoài. Khu vực hẳn giam giữ cô là 1 khuôn viên nhỏ nằm ở ngoại thành, nơi đây được bao bọc kín mít bởi 4 bức tường.
Mộc Ngôn ngồi trên chiếc xích đu nhỏ, cô mặc 1 chiếc váy trắng, khuôn mặt thẫn thờ ngẩng lên bầu trời xanh. Có lẽ đã quá lâu rồi, cô đã không được giao tiếp với mọi người.
"Có vẻ tâm trạng của cô rất tốt!" Lục Cẩn Phàm đi đến, ngồi bên cạnh của cô. Mộc Ngôn theo cảm giác trước kia, chỉ muốn ngồi xa hắn càng xa càng tốt.
Nhìn thấy hành động vô cùng ngu ngốc này của người phụ nữ, hắn vẫn không kìm được mà bật cười. Đã lâu như vậy rồi, không ngờ Hạ Mộc Ngôn vẫn có thể ngốc nghếch đến như vậy.
Dù cô có đi đến nơi đâu, trên trời hay dưới đất, thì hắn vẫn có thể thản nhiên đem cô trở lại bên cạnh mình! "Mộc Ngôn, hôm nay tôi rất vui! Nên tôi tặng cô 1 món quà!"
Hắn nở 1 nụ cười vô cùng nguy hiểm, lặng lẽ đi đến chỗ Mộc Ngôn đang ngồi, đẩy nó cao hơn, xa hơn.