" Mộc Ngôn, hôm nay cô nhất định không được trang điểm! Loại người như cô không xứng đáng làm
con gái của Hạ gia chúng tôi!"
Tổng Doanh Doanh đi đến chỗ Mộc Ngôn, bà ta vô cùng khinh bỉ đứa con gái này của mình. Trước kia
cũng thế, sau này cũng vậy. " Mẹ à, nay là sinh nhật của chị ấy, mẹ cho chị ấy chút mặt mũi đi mà!"
Hạ Mộc Tầm đi đến, an ủi mẹ mình. Nhưng thực chất cô ta lại luôn khinh bỉ chính người chị ruột của
mình. Bây giờ cả Hà thành ai cũng biết cô ta sắp kết hôn với Lục Cẩn Phàm, vậy mà bây giờ lại vẫn
chưa ly hôn với người vợ cũ.
Cô ta bây giờ quả thực rất muốn xông đến giết chết Mộc Ngôn, thế nhưng lại nhận thấy đây không phải là sự lựa chọn tốt nên liền im lặng, không nói thêm câu nào nữa.
" Hai người không cần phải giả vờ như vậy, dù có cố gắng đến đâu thì cũng nom thật là giả dối!"
Mộc Ngôn từ lâu đã không quan tâm đến hai người bọn họ, cô có chút lạnh lùng. Bọn họ vẫn không
chịu buông tha cho cô sao, bây giờ cô đã là một người phụ nữ tàn tật, hoàn toàn không có sức mà
phản kháng lại bọn họ.
" Hạ Mộc Ngôn, có phải cô lớn rồi, quên mất công ơn sinh thành mà Hạ gia cho cô không? Có đừng có
quên nhờ ai mà cô mới có được như ngày hôm nay! Nhờ ai mà cô bây giờ được cả Hà thành ngưỡng
mộ!"
Mộc Ngồn cười khẩy, cô nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của mình. Bọn họ đây là đang kể
công sao? Tự nhiên khiến cô cảm thấy thực là nực cười.
" Tống Doanh Doanh, tối vì lễ phép mới gọi bà một tiếng" mẹ"! Bà không thấy hổ thẹn với lương tâm
của mình sao? Vì để cho con gái yêu của mình có cơ hội mua điện thoại mới,bà liền lấy tiền tích cóp
của tôi! Hạ Mộc Tầm nếu phải chịu khổ một chút, thì bà liền bắt tôi phải chịu khổ mười! Bà nói công ơn
sinh thành sao? Vậy tôi hỏi bà, nếu không phải là tôi nhận tội giết người hộ cô ta thì người bây giờ người ngồi đâu phải là Hạ Mộc Tầm mới phải,chứ không phải là Hạ Mộc Ngôn tôi! Món nợ mà tôi nợ các người, đã trả hết lâu rồi!"
Cô có tất cả những người họ là gia đình, thế nhưng bọn họ thì lại không. Tống Doanh Doanh á khẩu, bà ta không nói được câu nào nữa! Đúng vậy, nếu xét công bằng thì Hạ gia
mới đang là người nợ cô mới phải!
" Các người nói tôi nợ Hạ gia, vậy thì vài năm thanh xuân của tôi các người có đền được không?"
Hạ Mộc Tầm bỗng nhiên lùi lại, đánh lảng đi nói chuyện với những cô gái còn trẻ khác. [...]
Hôm nay Lục Cẩn Phàm lại nhau một người đàn ông khác. Hắn vô cùng hòa nhã với mọi người, khiếm cho các cô gái chưa chồng đều cảm thấy tim đập rộn ràng. Hắn nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang tiến vào cửa- Ninh Thiền.
Hôm nay Ninh Thiên mặc rất đơn giản, chỉ là vài bộ quần áo bình thường hay mặc đi làm, thế nhưng lại
khiến nhiều trái tim phải đập rộn ràng.
" Tôi không nghĩ là cậu sẽ đến!"
Lục Cẩn Phàm chỉnh lại trang phục, vô cùng khách sáo bắt tay với Ninh Thiên. " Lục tổng khách khí rồi, lời mời của anh tôi không muốn nghe theo cũng khó!" Ninh Thiên vô cùng tự tin, dường như trong hắn toàn bộ là bằng, chứ không có một chút ấm áp nào cả.
Ôn Ninh nãy giờ tuy đứng ở một đoạn khá xa, nhưng lại luôn chú ý đến người đàn ông bên kham bất cừ có một hành động nhỏ nào, hắn cũng đều có thể để ý.