Ở bên ngoài, mọi người vẫn chuyên tâm vào chuyện cũ, không có một ai quan tâm đến chuyện chuyến bay có lẽ sắp muộn rồi mất.
Tiếng chuông cửa vang lên, Tế Xuyên biết giờ này Mộc Ngôn bà Bạch Lam đang vô cùng đau khổ, nên tự giác biết điều đi ra ngoài mở cửa.
Chỉ thấy người đứng là Lục Cẩn Phàm, toàn thân của hắn chỗ nào cũng dính máu, khiến cho người khác thực sự cảm thấy lo sợ.
Hắn một tay che vết thương trên bụng, một tay bám víu vào bức tường.
"Xin lỗi, chị Mộc Ngôn hiện giờ không muốn gặp anh!".
Tề Xuyên định đóng cửa lại, nhưng Lục Cẩn Phàm đã nhanh chóng đi vào, loạng choạng
ngã xuống ghế
"Mộc Ngôn, chẳng lẽ em quay về Bắc thành sao?"
Khi nhìn thấy mọi người đã chuẩn bị hành lý đầy đủ, lại nhớ đến lời của Diệp Sinh khiến cho Lục Cẩn Phàm không thể nào an tâm được.
Người mà hắn muốn nhắm đến là Lục Cẩn Phàm hắn, không thể để liên lụy đến người vô tội được.
"Chẳng lẽ việc tôi đi đâu cũng phải thông báo cho anh sao? Lục Cẩn Phàm, vốn dĩ hôm nay
việc anh xông vào đây đã là phạm tội, tôi có thể báo cảnh sát bắt anh bất cứ lúc nào!"
Bây giờ đầu cô thực sự đang rất rối, hơn nữa Mộc Ngôn không thể hoàn toàn tin được những chuyện mà Ninh An vừa nói lúc nãy.
Bấy giờ Ôn Ninh mới đi vào, trong tay là một hộp cứu thương. Lúc nãy vì vội vàng quá, hai người họ đã quên Lục Cẩn Phàm đang bị thương rất nặng.
"Mộc Ngôn, hôm nay anh đến không phải là để gây sự hay gây rồi, anh đến là để bảo vệ em!"
Những giọt máu rơi xuống sàn nhà, không những khiến cho Mộc Ngôn cảm thấy khinh thường mà còn khiến cô nhớ lại những chuyện đau lòng trước kia.
Ngày cô mất đi đứa con, là ngày hắn đang ân ái cùng người phụ nữ khác.
Ngày cô bị xâm hại, chính là ngày mà hắn đang ăn chơi hưởng lạc cùng người khác. Khi mà cô phải dành từng chút tiền một để trang trải cuộc sống qua ngày, thì hắn có thể vung cả chục triệu chỉ để mua một đôi giày phiên bản giới hạn cho Hạ Mộc Tầm.
Những bước chân cô đi qua, đều không có kỉ niệm của Lục Cẩn Phàm. Mộc Ngôn bây giờ rõ ràng rất vô cảm với Lục Cẩn Phàm, khiến cho hắn cảm thấy có chiếc kim đang đâm mạnh vào tim của mình vậy.
"Có vẻ rất đầy đủ ở đây nhỉ? Vậy thì tôi có thể giết các người một loạt luôn rồi!"
Tiếng của Diệp Sinh bỗng chốc vang lên, khiến cho Lục Cẩn Phàm và mọi người đều quay lại nhìn hắn.
Bây giờ Diệp Sinh đã không còn trong trang phục của một nhân viên bán hoa nữa, mà thay vào đó là đồ đen để hắn có thể dễ dàng gây án hơn.
"Có vẻ như cậu vẫn đến sớm hơn một chút!"
Lục Cẩn Phàm bám chặt vào bụng của mình, nhằm khiến máu chảy chậm hơn. Nhưng dường như điều đó không hề ăn thua với hắn.
"Cẩn Phàm, cầu phải cẩn thật! Lúc nãy cậu đã khiến vết thương chảy ra rồi, nếu còn gắng sức thì ngay cả cái mạng cũng không giữ được nữa đâu!"
Máu đã bắt đầu chuyển màu, cũng hoàn toàn có dấu hiệu độc bắt đầu lan ra khắp các cơ thể.
"Cho dù các người có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể giải được đâu!"