Ninh Thiên chỉ nhàn nhạt nói, từ lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Ngôn, hắn đã biết rằng cả đời này của mình chắc chắn đã thuộc về người con gái ấy, chỉ là do hắn không đủ can đảm để
thừa nhận mà thôi.
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên cảm thấy da đầu của mình bỗng nhiên tê dại. Hắn vốn dĩ phải cảm thấy rất hài lòng về vấn đề này mới đúng, thế nhưng lại không thể nào mà cười nổi.
"Tôi, đồng ý với cậu!". Chắc phải tầm một lúc sau, Lục Cẩn Phàm mới đưa ra sự lựa chọn của mình. Thế nhưng hắn lại không hề vui vẻ một chút nào.
[...]
Đến ngày tiếp theo, Diệp Sinh lại tiếp tục gửi một đoạn video nữa. Trong đoạn video này, người hắn tiếp tục sỉ nhục lại chính là Hạ Mộc Ngôn.
Đã thế lần này hắn công chiếu trên toàn quốc, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy.
Bây giờ, Mộc Ngôn một thân rách rưới, quần áo bẩn thỉu đang bò trên mặt đất. Cô liên tục bị Diệp Sinh hành hạ, hết dí cây sắt nóng vào người thì lại dùng roi đánh mạnh vào chân.
Ninh Thiên nhìn đoạn video đang chiếu trực tiếp trên máy tính, trong lòng của hắn có giống như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bỏ qua.
Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bị đối xử dã man như vậy, Ninh Thiên lại không đành lòng.
" Mau huy động tất cả mọi người đi tìm Diệp Sinh cho tôi! Tôi không tin hắn có thể thoát khỏi Hà thành, thoát khỏi bàn tay này của tôi!"
Thế nhưng lại không có một ai để ý, trái ngược với vẻ đau quằn quại của Mộc Ngôn, thì Hạ Mộc Tầm lại vô cùng nhàn nhã hưởng thụ. Tuy cô ta bị bắt đến đây là sự cố ngoài ý muốn, thế nhưng đây cũng được coi là một lợi thế.
Nếu bây giờ cô ta biết tận dụng thời cơ, thì có thể lấy cơ hội ngày hôm nay để đổ lỗi cho cái thai bị sảy. Như vậy chắc chắn sẽ không có một ai nghi ngờ gì cả. Nhìn thấy tận mắt chị mình bị hành hạ như vậy, Hạ Mộc Tâm lại tỏ vẻ như chẳng hề quan
tâm đến. Vô cùng nhàn hạ bóc từng quả nho ra để ăn. Tên Diệp Sinh tuy là cố tình bắt cô ta ra đây để dụ Lục Cẩn Phàm đến, thế nhưng lại không dám đắc tội với người đàn ông kia.
Theo thông tin mà hắn điều tra ra được, thì Mộc Ngôn chính là người mà Lục Cẩn Phàm căm hận nhất, chỉ vì cô đã gây ra cái chết của người hắn yêu. Cho nên đến bây giờ hắn vẫn chưa tha thứ cho người con gái ấy.
Ngược lại Mộc Ngôn, bây giờ cô có thể nói là cực kỳ thê thảm. Tất cả những vết thương trên người cô tưởng chừng như đã khỏi, vậy mà lại bị vết mới chồng vết cũ lên nhau.
Diệp Tử Sâm không thể không lo lắng cho tình trạng bệnh tình của cô, anh liên tục đi nhờ cảnh sát vào cuộc điều tra, thế nhưng vẫn chưa có kết quả.
Lòng anh đã nóng như lửa đốt, đặc biệt khi nhìn thấy những đoạn video khiến người khác cũng phải nổi da gà kia ra.
Làm sao có thể để một tiểu thư khuê các chịu được sự hành hạ như vậy? Anh liên tục liên lạc với Lục Cẩn Phàm và Ôn Ninh, thế nhưng cả hai cũng chưa tìm được manh mối thích hợp.
Cả Hà thành bây giờ, đều chìm trong sự hỗn loạn.
[...]
Mộc Ngôn nằm lê lết trên mặt sàn, từ từ chậm chạp mở mắt ra nhìn xung quanh.
Nơi đây rất tối, khiến cho cô phải nheo mắt lại mới có thể nhìn thấy.
Cả thân thể của cô đều nóng rát, dường như cô đang ở trên một cái bếp đang sôi vậy. Cô đã từng bị Lục Cẩn Phàm nhốt ở nhiều nói, nhưng ít ra những nơi đó còn có một chút
ánh sáng, còn bây giờ thì chỉ có một màu đen mà thôi.
Thỉnh thoảng, lại có một vài con chuột bò qua, khiến cho cô thu lại một góc, không dám tiến lên về phía trước.
Đến bây giờ Mộc Ngôn cảm thấy mình thật đáng khinh, lại có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy.
Rõ ràng cô đã tự nhủ với lòng mình phải mạnh mẽ, thế nhưng bây giờ lại để cho nước mắt phải rơi.
Nếu như cô không quên Lục Cẩn Phàm, giá như cô chỉ là một đứa bé mồ côi cha mẹ thì có lẽ bây giờ cô đã không phải khổ sở như bây giờ.