Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 " Chết tiệt! Rốt cuộc hôm nay hắn làm sao vậy?" 

Chỉ một lúc sau, đã thấy xe của Lục Cẩn Phàm dừng lại, dường như còn có thêm tiếng cãi vã.

 Ôn Ninh nhanh chóng chạy xem trên đó có chuyện gì.

 " Này anh, anh không muốn sống nữa thế nhưng tôi vẫn muốn! Anh có cần phải đi xe nhanh như thế không?"

 "Đúng vậy, nơi đây cực kỳ nguy hiểm! Anh đi xe quá nhanh khiến xe chúng tôi rơi xuống vực, cũng may tối nhanh chỉ nhảy ra khỏi xe, nếu không tôi chết lúc nào cũng không biết!" 

 

Thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại nhàn nhạt không nói gì. Chỉ mở cửa kính của xe rồi vứt một đống tiền, rồi lạnh lùng nói:" Cút!". 

 

Cặp đôi kia còn đang muốn nói thêm, bỗng nhiên thấy một cọc tiền bay về phía mình,cả hai đều mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn nhau.

 Rồi người thanh niên ngay lập tức nhìn biển số xe, thấy cực kỳ quen thuộc.

 Cho đến khi hắn lên mạng tra thì mới nhớ ra đây là ai.

 " Còn chê ít sao?" 

 

Lục Cẩn Phàm thong thả lấy từ trong túi ra thêm một xấp tiền nữa, vô cùng tự nhiên mà vứt ra ngoài. 

Trên đời này, thứ duy nhất hắn không thiếu nhất chính là tiền. 

 

Ôn Ninh vừa mới chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng Lục Cẩn Phàm coi tiền như rác thì không khỏi đen mặt.

 Đúng là phú ông, ai ai cũng đều coi tiền là giấy hết cả! 

" Xin lỗi hai người, nếu hôm nay cậu ấy có gây ra chuyện gì có lỗi với hai người thì mong được lượng thứ! Do cậu ấy có chút nóng nảy nên mới như thế!" 

 

Chàng thanh niên bên kia bây giờ mới nhận ra vị tổng tài lạnh lùng trong truyền thuyết bây giờ bỗng xuất hiện trước mặt mình, trong lòng bỗng không kìm nén nỗi xúc động, liền nhanh chóng rời đi. 

Ôn Ninh bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, tay tựa lên cửa kính của xe Lục Cẩn Phàm, tò mò hỏi:" Cậu đúng là coi tiền như rác! Số tiền mà cậu đưa cho họ đủ cho họ lập hẳn một công ty riêng rồi đấy!". 

 

Thế nhưng người đàn ông kia lại không hề nói gì, trực tiếp phóng xe với cậu tốc kinh hoàng mà lao đi. 

Hắn đi rất nhanh, dường như không có ý định dừng lại. 

Trong đêm tối, đôi mắt của hắn lóe lên, khiến cho mọi người ai cũng phải nể phục.

 Xưa nay Lục Cẩn Phàm vẫn được ví như một vị thần, vì đi đến đâu hắn cũng luôn được người khác ca ngợi. 

Ôn Ninh nhìn thấy chiếc xe dần mất hút trong màn đêm đen tối, khẽ thở dài. Hắn liền lấy một điếu thuốc trong túi, lặng lẽ châm điếu. 

 

"Vậy là cũng tròn 28 năm em mất rồi, tiểu Mỹ! Năm xưa là anh vô dụng, không kịp bảo vệ em khỏi nguy hiểm!"

 Đây vẫn là chuyện khiến Ôn Ninh ám ảnh cho đến bây giờ. Mỗi khi nhắm mắt lại là hắn lại có thể cảm nhận được tiếng khóc trong đêm. 

Tiếng khóc ấy nó cứ bám lấy tâm trí của hắn, dai dẳng không buông. 

" Nếu như năm xưa tôi không buông tay, thì có lẽ em sẽ không phải chết thảm như vậy! Tiểu Mỹ, ngày nào tôi cũng tự hỏi bản thân mình rằng, em có hận tôi hay không?" 



Ôn Ninh bây giờ mới cảm thấy mình cũng giống như những người đàn ông khác, cũng biết yêu, biết ghét, biết hận và biết đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK