" Cô ta đã cắm cho anh vài cái sừng tê giác, dù anh có chết người được lợi nhất vẫn là cô ta!" Ôn Ninh năng nâng cây súng trong tay, khuôn mặt không chút cảm xúc mà trả lời.
Đêm hôm ấy, Hoàng Ngọc Lệ cũng vẫn không thoát được cái chết của chính mình. Cô ta bị chính Lục Cẩn Phàm giết chết, thế nhưng lại khác hoàn toàn so với Hách Long.
Nếu Hách Long chết do súng, vậy thì cô ta chết là do tự sát. Không phải cô ta muốn ngủ với đàn ông lắm sao? Nên Lục Cẩn Phàm đã cho chục người đàn ông cao to lực lưỡng chơi chết cô ta.
*
*
Lúc này, không khí đã dịu hơn rất nhiều. Nhiều người vây quanh xem như vậy, cũng đã biết thức thời mà tản ra. Hơn nữa, vì sợ chuyện hôm nay gây ầm ĩ ra bên ngoài, gây ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của Lục Cẩn Phàm nên Trác Lâm đã ngay lập tức đập bể điện thoại của tất cả những người chứng kiến.
Đồng thời sau đó đưa cho họ 1 số tiền cực lớn để bồi thường, hay nói đúng hơn chính là bịt miệng. Lục Cẩn Phàm và Ôn Ninh hoàn toàn biết việc Trác Lâm làm là hoàn toàn đúng, nên cũng không hề nói gì. Trước nay đối với Trác Lâm, 2 người họ có niềm tin. tuyệt đối. Vì mỗi việc hắn đều làm, chưa bao giờ gây hại cho Lục gia.
Lúc này, Ôn Ninh mới gác chân lên nhau, tay cầm 1 ly rượu vang, từ từ thưởng thức vị ngon mà nó đem lại.
"Nói đi! Nay tìm tôi có chuyện gì!" Trong công việc, Ôn Ninh thực sự rất giống Lục Cẩn Phàm, cả 2 người đều không thích nói vòng vo. Đây là điểm mạnh, nhưng cũng được coi là điểm yếu chết người.
Nếu không có việc gì, Lục Cẩn Phàm đã không gọi hắn đến đây, còn đặc biệt mời hắn uống rượu nữa. Lúc này, Lục Cẩn Phàm từ từ mở mắt của mình ra, vứt lên trên bàn uống nước một tập hồ sơ ra. Không nói thêm câu nào nữa liền nhắm mắt lại.
Trác Lâm thấy thiếu gia nhà mình như vậy, cũng hiểu ý, liền nhìn Ôn Ninh mà trả lời.
" Ôn tổng, thiếu gia nhà chúng tôi hôm nay có một chuyện rất quan trọng cần cậu giúp! Như cậu đã biết, thiếu phu nhân nhà chúng tôi từ sau khi tỉnh lại đã rất khó khăn trong việc đi lại! Nên thiếu gia muốn nhờ cậu... cắt đi đôi chân cho cô ấy!"
"Chuyện thiếu phu nhân nhà cậu không có gì đáng ngại! Chỉ cần để cô ấy tập nhiều thường xuyên là sẽ đi lại được bình thường! Vậy tại sao phải cắt bỏ đi làm gì?
Hơn nữa, tình trạng cô ấy đang rất yếu, nếu phẫu thuật ngay lúc này thì có thể dẫn đến nguy hiểm đến tính mạng!"
Ôn Ninh vừa xem tập hồ sơ vừa trả lời. Tuy hắn không rành lắm mấy chuyện về xương khớp, nhưng cũng đã từng có nghiên cứu qua. Thực chất, do Mộc Ngôn
ngủ trong thời gian quá lâu nên mới dẫn đến chân tê cứng không đi lại được. Chứ thực ra chỉ cần điều trị là vẫn đi được bình thường. Hơn nữa, hắn không hiểu tại sao Lục Cẩn Phàm phải làm như vậy. Hạ Mộc Ngôn tuy là người trực tiếp gây ra cái chết cho Diệp Tử Họa, nhưng dẫu sao cô cũng là
người vợ mà hắn trực tiếp cưới về. " Nếu đã không đi được, thì giữ lại làm gì!"
"Nếu đã không đi được, thì giữ lại cũng chẳng có lợi ích gì!" Không biết Lục Cẩn Phàm đã tỉnh lại từ lúc nào. Hắn từ rót ra 1 ly rượu, uống thẳng 1 hơi vào cổ họng.
Ôn Ninh thấy bạn mình như vậy, cũng không nói thêm câu nào nữa, cũng rót thê, 1 chén rượu để uống cùng với hắn.
*
*
Lúc này trong bệnh viện, Mộc Ngôn ôm lấy 1 von búp bê, thẫn thờ nhìn ra phía tận cùng của bầu trời. Cô nhìn không thấy đích, chỉ nhìn thấy một màn tuyết trắng xóa ngoài kia.
Ở trước sinh bệnh viện, có 2 đứa trẻ con nô đùa cùng với nhau. Bé trai lúc này lặng lẽ cài lên trên tóc bé gái 1 chiếc cặp hình bông hoa, rồi mỉm cười:" Lam nhi, em đẹp lắm!".
Cô bé cười tít mắt, kiễng chân lên xoa đầu cậu bé trai:" Rốt cuộc anh cũng nói được 1 câu tử tế với em!". Thấy em gái mình cười tươi như vậy, cậu bé không hề giận dỗi hay trách cứ câu nào cả.
Mộc Ngôn bỗng cảm thấy đầu của mình đau như bị búa bổ làm đôi. Từng trận đau ngày càng đến nhiều hơn, dằn vặt lí trí của cô. Lúc này, từng hình ảnh cứ hiện lên trong đầu cô ngày càng nhiều. Mộc Ngôn không hề nhìn rõ gương mặt của ai trong đó cả.
*
*
"Anh... anh! Em đói!"
"Em vừa mới ăn cơm xong mà! Bộ em là heo hả!" "Nếu em là heo, thì chính là con heo đáng yêu nhất"
Cô bé cười tươi như hoa, chạy đến ôm chầm vào cậu bé kia. Giữa 2 đứa trẻ, hầu như không hề có bất cứ khoảng cách nào.
Cậu bé trai xoa đầu em gái của mình, sau đó dắt vào trong nhà. Cậu chăm sóc em mình rất cẩn thật, không hề có bất cứ lời trách móc nào. "Anh! Có phải em sẽ chết không?" "Em chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi!"
Hai đứa trẻ dưới trời tuyết, cùng nhau cẩn thận đi vào trong nhà. Không có ai biết, cậu rất muốn thời gian này cứ dừng mãi như vậy, hoàn toàn không trôi qua nữa. Chỉ có như vậy, cậu nói ở bên em gái của mình được.
*