Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Thiên lúc này mới ngồi hẳn xuống, nhẹ nhàng xoa đầu của cô.

 Mộc Ngôn mỉm cười nhẹ, thế nhưng trong hành động của cô lại có chút trốn tránh.

 "Tôi không biết tình hình lúc đó như thế nào, thế nhưng theo như tôi biết thì có rất nhiều người giẫm đạp lên nhau! Có những đứa bé tần năm đến sáu tuổi đã bị lạc mất mẹ, khóc thét lên trong đám đông. Nếu lúc đó tôi không ngồi chờ một chỗ, chắc chắn lúc đó đã bị người ta giẫm lên rồi! Con người ta quả đúng là rất kì lạ, phải trải qua cuộc sinh tử mới cảm thấy trân trọng hơn cuộc đời này!" 

 

Người đàn ông kia không nói gì, thế nhưng hắn lại hoàn toàn hiểu nguy hiểm mà Mộc Ngôn phải trải qua. 

Ninh Thiên lúc trước đã trải qua hàng ngàn nguy hiểm, đối với hắn lúc đó thì cuộc đời hoàn toàn không có gì nuối tiếc. 

Thế nhưng bây giờ hắn hối lỗi rồi, bây giờ hẳn đã biết yêu, biết trân trọng người khác.

 "Vậy anh định xử lý siêu thị đoa như thế nào?" 

 

Mộc Ngôn với một chai nước trên mặt bàn, người đàn ông kia thấy vậy, ngay lập tức lấy cho cô. Sau thuận tiện búng mũi của cô. 

"Mộc Ngôn, tôi chắc chắn sẽ không để cho bọn họ được yên ổn! Tôi không thể bảo vệ được cô, thế nhưng chắc chắn tôi sẽ khiến cho bọn họ phải trả giá!" 

Không hiểu tại sao, bỗng nhiên không khí trầm lặng đi không ít. 

Mộc Ngôn bỗng nhiên không cười nữa, gương mặt cô bỗng có chút sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào mắt của 

Ninh Thiên. 

 

"Cô đã gặp người đàn ông đó rồi sao?"

 Mộc Ngôn nắm chặt vào ga giường, đây chính là điều mà cô không muốn đối diện nhất trong cuộc đời này. 

Lục Cẩn Phàm không hiểu tại sao lại đến Bắc thành, hơn nữa còn 

chạm mặt bọn họ ngay từ ngày đầu tiên nữa. 

Cô không dám đối diện, hay nói đúng hơn là không dám nhìn thẳng vào quá khứ trước kia.

 Lục Cẩn Phàm là người mà cô không dám đối diện nhất, là người mà cô yêu nhất.

 Thế nhưng Ninh Thiên cũng là người mà cô nợ nhiều nhất, hắn chính là người đã cứu vớt cô khỏi cuộc đời tăm tối. 

Nếu ví Lục Cẩn Phàm là hổ sâu vạn trường, khiến Mộc Ngôn không thể nào thoát khỏi, thì Ninh Thiên chính là ánh sáng mặt trời, đưa cô ra khỏi hố sâu đó. 

Ninh Thiên thoáng có chút mất mát, vốn dĩ hắn sẽ tin tưởng cô, mong rằng cô đã quên được người đàn ông kia đi. 

Thế nhưng dường như, là hắn hy vọng quá nhiều rồi. 

"Anh không phải lo, tôi có thể hoàn toàn phân biệt được đâu là quá khứ và đầu hiện tại. 

Lục Cẩn Phàm và tôi đã không còn bất cứ liên quan gì đến nhau nữa, thì cho dù cố gắng cũng sẽ mãi mãi không thể trở lại. Gương đã vỡ thì không thể lành lại, cuộc tình của chúng tôi cũng vậy, mãi mãi không có điểm kết thúc!" 

Mộc Ngôn phải nắm chặt vào ga giường mới có thể bật ra được câu nói này.

 Đúng vậy, cô rất sợ, cô sợ mình sẽ đi vào quá khứ của năm xưa thêm một lần nữa.

 Cô sợ trái tim của mình lại bị phản bội, bị lừa thêm một lần nữa. Không phải cô chưa từng nghĩ sẽ có kết quả với Ninh Thiên, mà mỗi lần tiến lên thêm một bước, cô lại nhìn chính bản thân mình, thấy cô hoàn toàn không xứng với người đàn ông đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK