Chương 3: Nỗi đau người mẹ(2)
"Chúng tôi cũng không biết! Nếu may mắn thì có lẽ thì là mấy ngày nữa! Còn nếu không, thì cả đời này
cũng sẽ không tỉnh lại được!"
Vị bác sĩ sau khi xem lại hồ sơ bệnh án của cô,có chút buồn rầu mà nhìn ông quản gia. Vốn dĩ thân thể của cô đã rất yếu rồi, cần được bồi bổ gấp. Thế nhưng sau lần phá thai lần này lại càng nguy hiểm đến tính mạng
hơn.
Chỉ sợ cậu thiếu gia nhà họ Lục này là đang muốn lấy mạng con gái nhà người ta thì có! Trên đời này, ông chưa bao giờ nhìn thấy chuyện như thế này xảy ra. Nếu không yêu thì hãy buông tha cho nhau, cần gì phải tra tấn, dằn vặt nhau đến như vậy. "Cô ta vẫn chưa tỉnh lại sao?" Không biết Lục Cẩn Phàm đến từ lúc nào, 2 tay thong thả mà đút vào túi quần. Hắn bình tĩnh đến kỳ lạ, giống như đứa bé đối với hắn không hề có 1 chút liên quan nào vậy. Hắn đi đến chỗ cô đang nằm, thì thầm vào tai của cô: "Hạ Mộc Ngôn, cô có biết không, hôm qua trên chính chiếc giường của chúng ta, tôi đã quan hệ cùng với 1 người phụ nữ khác!
Cô có biết, sự khác biệt giữa cô và cô ta là gì hay không? Cô ta còn biết thể hiện, biết sử dụng những tuyệt chiêu khiển cho đàn ông vui vẻ! Còn cô, mãi mãi chỉ là 1 con chó mà thôi!" Hắn càng nói to, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của cô. Tại sao, tại sao cô ta không đứng lên, tại sao cô ta không chết luôn đi! Như vậy, hắn có thể trả thù cho Họa nhi, có thể an ủi linh hồn của cô ấy! Nhưng trái tim của hắn lúc này lại rất đau, nó giống như có hàng ngàn cây kim đâm vào.
Hắn tức giận đến đỉnh điểm, ngay lập tức cầm lấy bình hoa trên mặt bàn, vất những bông hoa đẹp nhất xuống dưới đất. Hắn lạnh lùng từ từ đổ tất cả lên mặt của cô. Hạ Mộc Ngôn, cô lại muốn diễn trò giả chết ở đây sao? Vậy sao cô không chết luôn đi! Thế nhưng, đáp lại hắn, chỉ là sự im lặng đến đáng sợ nơi phòng bệnh. Không 1 ai dám lên tiếng, không 1 ai dám ngăn cản hắn. Tất cả mọi người đều biết rằng, đụng đến người đàn ông này chỉ có chết. Thấy cô vẫn không có phản ứng, Lục Cẩn Phàm giống như 1 con thú dữ, hung hăng muốn chiếm lấy thân thể của cô.
Hắn bóp mạnh vào cổ Mộc Ngôn, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt của mình. 2 tay không an phận mà sờ đến khắp nơi. " Hạ Mộc Ngôn, hôm nay cô không tỉnh dậy, tôi sẽ cho mọi người thấy được vẻ dâm dục của cô!" Hắn không hề để ý đến những người xung quanh, nhanh chóng muốn cởi bỏ chướng ngại vật trên cơ thể của 2 người. " Lục Cẩn Phàm, anh làm gì vậy?"
Diệp Tử Sâm đang có cuộc họp quan trọng với cấp cao của Bệnh viện, nghề trợ lý thông báo thì ngay lập tức chạy đến đây.
May mà anh đến kịp, nếu không chỉ sợ rằng cô gái kia đã lành ít dữ nhiều! Lục Cẩn Phàm giống như con ngựa bị đứt dây cương tìm thấy chủ, im lặng không nói câu nào nữa. Hắn đi đến bên cửa sổ, châm 1 điếu thuốc mà hút. Hắn không có thói quen như này, chỉ biết những lúc có phiền muộn hắn mới hay để ý đến thuốc lá.
Diệp Tử Sâm cho các bác sĩ lui ra hết, cuối cùng chỉ còn lại mỗi anh và Lục Cẩn Phàm ở trong phòng bệnh. Mấy ngày không gặp, nhưng Diệp Tử Sâm cảm thấy như đã cả vài chục năm không gặp hắn rồi. Râu đã bắt đầu lởm chởm khắp nơi. Hóa ra, con người có thể thay đổi nhanh đến như vậy! " Cô ấy đã nguy hiểm đến tính mạng lắm rồi, vậy mà anh không thể tha thứ cho cô ấy được sao?" "Tử Sâm, anh mãi mãi không hiểu được đâu! Cái cảm giác bị mọi người xa lánh như vậy, rất khó chịu! Họa nhi, tôi rất nhớ cô ấy!"
Diệp Tử Sâm lần nữa lại rơi vào yên tĩnh, anh lại thở dài 1 lượt. Nước mắt theo đó cũng rơi xuống: "Anh nghĩ tôi không nhớ Họa nhi sao? Chúng tôi cũng vừa tìm thấy con bé, chưa kịp bù đắp cho nó thì nó đã... đi rồi!
Tôi nhớ hồi còn nhỏ, tôi hay dắt nó đi chơi, nó cười toe toét miệng, chạy đến ôm tôi thật chặt!! 15 năm rồi, cảnh còn người mất! Nhưng Lục Cẩn Phàm, anh có thể đừng vì chuyện này mà làm tổn thương người khác được không? Anh cũng đừng quên cái chết của Hoa nhi cũng liên quan đến anh!".
Diệp Tử Sâm bình tĩnh rót cho mình 1 ly trà nóng, cố gắng ổn định cảm xúc của mình lại 1 chút. Chuyện trong quá khứ anh không hề muốn nhắc lại nữa, vì nếu nhắc lại chỉ toàn gây đau khổ mà thôi!
Anh lại nhìn cô gái trên giường bệnh. Sinh mạng đối với 1 người giường như rất nhỏ bé, rất mong manh. Đối với Mộc Ngôn cũng giống vậy, nếu lúc nãy anh chỉ cần đến chậm 1 chút thôi, cô đã khó cứu chữa rồi! Thế nhưng đối lập với hình bóng lo sợ của Diệp Tử Sâm, Lục Cẩn Phàm lại không hề để ý đến việc cô đang dần có ý thức trở lại. Hai tay cô nắm chặt vào drap giường, nước mắt theo đó cũng chảy ra.
Đứa con cô mong đợi nhất, cuối cùng cũng vẫn là không giữ lại được. Nó mất thật rồi, không còn nữa! Nước mắt cô không thể nào kìm được nữa, lăn dài trên má. " Mộc Ngôn, cô tỉnh rồi sao?" Mộc Ngôn cố gắng giữ im lặng, cô không muốn tỉnh lại, không muốn nhìn thấy người đàn ông kia thêm 1 lần nào nữa. Tất cả những tuyệt vọng đều được cô cất giấu trong tim.
Hóa ra, cái cảm giác này, nó lại đau đến như vậy! "AĐau!"
Một bàn tay to khỏe khác bỗng kéo mạnh tóc của cô lên, không cần suy nghĩ liệu người đối diện có đau hay không. Lục Cẩn Phàm nghiến răng nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt chán ghét không thể nào tả nổi. "Hạ Mộc Ngôn, cô đừng hòng qua mắt được tôi! Nếu cô còn không tỉnh lại, tôi sẽ cho cô biết thế nào mới gọi là đau đớn thực sự!".
Hắn mỉm cười, lấy tay giật bỏ tất cả những thứ máy móc liên quan đến cô ra. 2 tay liên tục làm cần trên cơ thể Mộc Ngôn. " Lục Cẩn Phàm, anh đừng có không bằng súc sinh nữa được không? Cô ấy đã rất mệt rồi, anh có thể tha cho cô ấy 1 mạng được không?"
May mà lúc Tử Sâm đến đã ngăn cản được hắn. Anh lúc này rất muốn đấm cho người đàn ông trước mặt 1 cái thật đau. Ngay cả 1 người phụ nữ đang ốm yếu cũng không tha, thật đúng là không bằng súc sinh!
*
*
"Cục cưng, hôm nay trời thật đẹp đúng không?" Mộc Ngôn từ trên giường bệnh đi xuống, không đi đôi dép đã được ông quản gia đích thân để ở chỗ đấy cho. Cô chỉ mãi nghĩ đến bảo bối, nghĩ đến đứa con của cô lúc này. Nếu cô không yêu Lục Cẩn Phàm, cô cố gắng không đối diện với hắn, thì có lẽ... cô đã không lâm vào bước
đường này. Là cô sai, ngay từ đầu chỉ có 1 mình Hạ Mộc Ngôn cô làm sai. Nếu cô không đâm chết Hoa nhi, cô cũng đã không đến bước đường cùng như bây giờ. Cô lặng lẽ đến bên bàn uống nước, nhìn con dao gọt hoa quả vẫn nằm ngay ngắn trên bàn. Liệu nếu bây giờ cô chết đi, mọi chuyện sẽ được giải thoát hay không? Cuộc sống này với cô chính là 1 lao tù, nó hoàn toàn không hề phù hợp với 1 người con gái yếu đuối. "Cục cưng, mẹ đến với con đây!" Máu từ tay cô chảy ra sàn nhà, nhuộm đỏ cả 1 chỗ. Hóa ra kết thúc sinh mạng, cũng không khó đến vậy! Chỉ cần kết thúc, mọi chuyện sẽ được giải thoát. Cô và Lục Cẩn Phàm, mãi mãi sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Tạm biệt tất cả những thứ liên quan đến cô, tạm biệt tình yêu chưa kịp đến đã tan!