Trác Lâm nắm chặt lấy bàn tay của mình, các cơ gần theo đó cũng dần lộ ra. Tấy cả mọi người có thể xúc phạm người khác, nhưng tuyệt đối không được động đến Lục Cẩn Phàm. Bởi đây là ân nhân cứu sống Trác Lâm.
Hoàng Minh Trí vẫn chưa cảm thấy thoả mãn, hắn cười dường như còn to hơn tiếng lúc nãy. Khiến cho Ôn Ninh cũng đang khó lòng kiềm chế. "Người đâu, mau đến đập nát tất cả mọi thứ cho ta!" Ngay lập tức, hơn 10 người vệ sĩ màu đen đi đến, trong tay cầm cây gậy đánh Gol mà trắng, từng nhất từng nhát đập vào cửa kính. Khiến cho tất cả các nhân viên trong công ty đều sợ hãi mà bỏ chạy.
Càng lúc càng nhiều, cả công ty bây giờ đều giống như giống 1 bãi rác. Đâu đâu cũng thấy mảnh vỡ của kính, nhiều nhân viên chạy không kịp, làm cho mảnh kính đâm vào người.
Trác Lâm ngay lập tức rút 1 khẩu súng ngắn trong túi áo, chĩa thẳng vào đầu của Hoàng Minh Trí.
Trác Lâm trong lòng một mực muốn giảng hòa, nhưng thấy đổi phương không có ý đó, ngay lập tức cuzbg rút súng ra. Đừng tưởng hổ không ra oai là đã biến thành mèo! Hoàng Minh Trí hoàn toàn không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí có chút mỉm cười. Đây đều là mọi thứ hắn đã nắm rõ! -Hóa ra đây mới là nghi thức chào đón của Lục thị sao?
Các người không bỏ ra, tôi sẽ cho các người nếm thử đau khổ! Nhưng nếu suy nghĩ kĩ, muốn bỏ ra thì tí nữa tôi sẽ thương tình bố thí để giúp mấy người được mãn hạn tù ra! Hắn mỉm cười càng sâu hơn. Dường như 2 cây súng đang chĩa vào đầu Hoàng Minh Trí không là vấn đề gì cả.
"Các người có biết chuyện gì không? Ở dãy nhà phía Tây, tôi đã chuẩn bị 3 tên sát thủ bắn tỉa! Chỉ cần 1 trong 2 cậu bắn tôi, thì cả 2 cậu sẽ đều phải chết! Hoặc thậm chí, Lục Cẩn Phàm đang đi trên đường đến đây cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng! Điều đó tôi không thể nắm chắc được! Bây giờ nên làm gì, chắc 2 cậu đều biết rõ!
Ôn Ninh và Trác Lâm theo hướng Hoàng Minh Trí nói, quả nhiên có 3 tên sát thủ đã được bố trí sẵn ở đấy. Chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào cũng có thể ra tay được!"
"Chết tiệt! Thế mà lại bị gài bẫy!" Trác Lâm chửi thầm 1 tiếng, trong lòng tràn đầy tức giận. Hắn quay sang, nhìn Ôn Ninh cũng đang khó xử.
Bây giờ thứ cả 2 người có thể dùng được đều phải đưa ra, vậy thì sẽ cực kì nguy hiểm. Nhưng nếu không đưa, vậy thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Lục Cẩn
Phàm.
Không nói mà cùng hẹn, cả 2 người đều dơ tay lên, rồi để súng xuống. Bây giờ họ thực sự không biết Lục Cẩn Phàm có gặp nguy hiểm gì hay không?
Hoàng Minh Trí nhìn cảnh này, liền đi đến đằng sau 2 người, đạp xuống cẳng chân khiến Ôn Ninh và Trác Lâm phải quỳ xuống. Hắn mỉm cười, dẫm chân mình lên lưng Trác Lâm.
"Cuối cùng ngày này cũng đến, tôi có thể đạp Lục thị dưới chân, để có thể nâng Dương Thiên lên đỉnh cao!
Tôi sẽ trả được mối thù năm xưa!" Hoàng Minh Trí cười to, bây giờ nom hắn cực kì rất giống 1 người điên. Hắn bình tĩnh ngồi xuống ghế trong phòng, ngắm lại vẻ hoang tàn của nơi này, trong lòng cảm thấy thực thỏa mãn.
"Cuối cùng tôi đã có thể nhìn thấy cảnh này! Đúng là trời cao có mắt, không hề phụ lòng người ta! Tôi đã đợi ngày này, quá lâu rồi!"
Nhưng chưa chắc thắng được bao lâu, cửa phòng bỗng nhiên bật ra. Khiển cho tất cả mọi người trong phòng, đều hướng mắt ra cửa.
Chỉ thấy Lục Cẩn Phàm vẫn 1 thân tây trang sạch sẽ, từng chút từng chút một đi vào. Đằng sau hắn, đám người của Hoàng Minh Trí đã ngã lăn dưới sàn.
"Nghe nói Giám đốc Hoàng hôm nay rảnh rỗi, muốn sang Lục thị tham quan quan 1 chút, nhưng lại đả thương bảo vệ của chúng tôi! Không những thế, còn đập phá đồ dùng trong phòng và bắt nạt 2 tên đàn em của tôi!"
Lục Cẩn Phàm mặc dù nói rất nhỏ nhẹ, rất từ tốn. Nhưng chỉ cần là người đã đi theo hắn nhiều năm, có thể thấy Lục Cẩn Phàm đã thực sự tức giận. Chỉ là chưa đến lúc hắn ra tay mà thôi. "Cậu Lục nói thế mất lòng nhau quá! Tôi chỉ đến để tham quan 1 chút mà thôi, không hề có tâm ý để phá hoại! Tínữa, mới là khách quý mà tôi mời tới".