"Ông bà Bạch, tôi sẽ không nói chuyện vô nghĩa với mấy người nữa! Thế nhưng tôi vẫn khuyên các người một câu, nếu thông minh thì hãy mau chóng rút sơn kiện đi, nếu không tôi sẽ bắt các người sống không bằng chết, hay thậm chí, là có kết cục giống như Bạch Vũ vậy!".
Từng lời nói của cô ta, chỉ càng khiến Ninh Thiên thêm khinh bỉ mà thôi. Hóa ra người được coi là ngôi sao hạng A, cũng chỉ là một đám rác rưởi.
Thế nhưng lời nói ấy, lại khiến cho ông bà Bạch chùn bước.
Họ thu lại sự hung dữ lúc nãy của mình, cất giấu nó vào sâu bên trong.
Họ là những con người lớn tuổi, đã không thể tự lo cho bản thân mình được nữa.
Thế nhưng còn Bạch Lam, con bé vẫn cần đi học và một công việc làm ổn định.
"Chỉ cần sau này hai người không có khởi kiện thêm một vụ nào nữa, thì tôi có thể đảm bảo sau này cô bé kia sẽ được làm ở Lục thị. Hơn nữa lương chắc chắn sẽ rất cao, đủ để nuôi sống hai ông bà đến già!".
Chỉ cần cô ta nói ra câu nào, ngay lập tức sẽ đánh vào đòn tâm lý của đối phương.
Ông bà Bạch năm nay cũng đã lớn tuổi, đi lại cũng ngày càng khó khăn. Ở cái tuổi gần đất xa trời này, điều họ vẫn luôn lo lắng nhất chính là Bạch Lam.
Mà lúc này, Diệp Tử Sâm mới cầm theo một ly cafe cho Ninh Thiên từ từ bước ra.
Từ nãy đến giờ anh đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, nghe thấy toàn bộ những gì mà Hạ Mộc Tâm vừa mới nói.
"Nếu cô còn nói thêm nữa, thì chắc chắn tôi sẽ khiến cho cô thân bại danh liệt, thậm chí là ngồi tù đến hết cuộc đời này!".
Anh đi đến, cầm theo chiếc điện thoại trong tay của mình.
Thỉnh thoảng lại đung đưa trước mặt Hạ Mộc Tầm, lập tức khiến cho cô ta phát điên.
Một số vệ sĩ đằng sau đi đến, giữ chặt tay của Diệp Tử Sân, sau đó đập nát chiếc điện thoại đó đi.
Thế nhưng may mắn Ninh An đã định ra tay kịp lúc.
Thế nhưng họ lại không biết, Tế Xuyên lại là dân Công nghệ thông tin, những chuyện khôi phục lại thì đúng là chuyên môn của cậu.
Nghe thấy tiếng động rất lớn, Mộc Ngôn nhanh chóng chạy đến.
Thì đã thấy một thân Ninh An đứng ra bảo vệ tất cả những người bọn họ.