Chương 19: gây sự(2)
"Tôi cho anh 1 cơ hội nói lời xin lỗi!" Lục Cẩn Phàm đưa ly rượu về phía Long ca, tỏ ý muốn mời hắn 1 ly. Coi như đây là lời xin lỗi của hắn, vì đã đụng đến Hoàng Ngọc Lệ. Sống trên thương trường hơn 20 năm, hắn hiểu mình phải làm thế nào để mình có lợi cho cả 2 bên. Lúc nào cần cứng thì nên cứng, lúc mềm thì vẫn phải mềm dẻo, đây chính là ưu điểm mà hắn hài lòng nhất. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Hoàng Ngọc Lệ vẫn chưa thấy bõ tức, hơn nữa cô ta lúc nãy bị sỉ nhục nặng như vậy, sao có thể bỏ qua chuyện này rõ ràng được. Thân là 1 mỹ nữ, lại còn được coi là người phụ nữ quyến rũ nhất Hà thành, chuyện đảng mất mặt như vậy, cô ta nuốt không trôi.
Hoàng Ngọc Lệ liền bước đến, lấy từ chỗ bàn khác một ly nước, hất thẳng vào mặt của Lục Cẩn Phàm. "Anh là cái thá gì chứ mà dám ra điều kiện với anh Long của chúng tôi! Cả cái Hà thành này ai lại không biết anh Long chúng tôi không bao giờ tha thứ cho ai! Anh đừng hòng muốn chạy thoát khỏi đây!"
Ôn Ninh nhìn thấy một màn này, thầm thắp một nghìn cây nến cho người phụ nữ kia. Cô ta đã vuốt bờm của hổ rồi, chỉ sợ muốn thu lại cũng không còn cơ hội.
Anh Long là cái thá gì chứ, sao hắn lại chưa bao giờ nghe thấy cái tên này nhỉ? Chẳng lẽ người đàn ông này lại có năng lực thế sao, có thể khiến cho Hoàng Ngọc Lệ tin tưởng như vậy? Hắn khẽ cúi đầu về phía Trác Lâm, tò mò hỏi:" Anh Long là ai vậy? Lợi hại lắm sao?". Thấy Ôn Ninh nhìn về phía mình hỏi nhỏ, Trác Lâm mới chỉ vào anh Long. " Người trong Hà thành này đồn, hắn có tên là Hách Long, hay còn được gọi là Long ca! Hắn là trẻ mồ côi, về sau được 1 người đem về nuôi dưỡng!"
Từ nhỏ, Hách Long đã khác với người bình thường! Năm hẳn lên 5 tuổi, bị một con rắn cắn, thế nhưng hắn vẫn không hề động đậy, đợi con rắn bắt mồi xong để xem tổ của nó! Con rắn vốn không biết có người đi theo
mình, không có phòng ngự gì! Kết quả, Hách Long biết được hang ổ của nó, trực tiếp đốt lửa ở đó thiêu rụi bầy rắn!
cùng thời gian đó, trong bang phải của hắn xuất hiện một người, được mọi người là Hùng mắt chột. Tên Hùng này cũng không khá hơn Hách Long là mấy. Một núi không thể có hai hổ, một nước không thể có hai vua, cuối cùng trước sự chứng kiến của mọi người, Hùng mắt chột tuyên chiến với Hách Long! Thế nhưng Hách Long cũng không phải dạng vừa. Vào lúc quyết định của trận đấu, hắn liền rút cây súng đã được trang bị riêng cho hắn ra, kết liễu mạng của đối thủ! Sau đó được mọi người trong giới tôn trọng gọi 1 tiếng" anh Long!
Hách Long thường xuyên đi xâm chiếm địa bàn của các bang phái khác, thậm chí thủ tiêu đi những thành viên giỏi nhất của đối phương! Ngoài ra, hắn còn bắt tất cả các bang dưới trướng của mình phải nộp tiền bảo kế! Ai không nghe lời ngay lập tức sẽ bị giết bằng cách cho vào lò lửa, hay thậm chí cho lăn qua những dải định bằng sắt!
7 năm trước, hắn từng bị cảnh sát bắt giam vì tội tàng trữ chất ma túy! Nhưng mới được ra tù vào cuối năm ngoái, nhưng vẫn ngựa quen đường vũ!".
Trác Lâm kể xong mới thấy Ôn Ninh vẫn đang chăm chú nhìn đi chỗ khác, giống như đang suy nghĩ việc gì đó quan trọng lắm. "Thể Hách Long và Cần Phàm ai nắm chắc phần thắng hơn?"
Ôn Ninh lúc này mới lấy được lí trí, thầm công nhận người đàn ông tên Hách Long này đúng là không phải dạng vừa. Khi hắn được 1 người đại ca nhặt mang về, hầu như bang phái đã sắp giải tán, mọi người cũng bỏ đi gần hết. Thế nhưng sau khi nắm quyền chưa được nửa năm, hắn đã đưa bang lên 1 tầm cao mới. Trác Lâm cười, quay người đi không nói gì. Giống như Ôn Ninh vừa kể cho hắn nghe 1 câu chuyện cười
vậy.
" Ôn tổng, anh đoán xem!".
Lục Cẩn Phàm và Hách Long, chỉ sợ lúc Lục Cẩn Phàm đang một mình chiến đấu với Dương Lệ Hoa, Hách Long vẫn chỉ là 1 đứa bé ngày ngày đang nghịch đất mà thôi. Mặc dù Hách Long lớn hơn hẳn 10 tuổi, nhưng xét về kinh nghiệm thì đúng là 1 trời 1 vực. Lục Cẩn Phàm hắn là ai, là người duy nhất không thể đụng trên cải mảnh đất Hà Thành này. Chỉ cần là người hắn muốn giết, chắc chắn không thể nào sống được. Thấy mình bị xiên xỏ, Ôn Ninh liền ngại ngùng quay mặt đi. Chuyện như vậy tại sao hắn lại hỏi được cơ
chứ!
Lúc này, ở phía trước, Lục Cẩn Phàm lấy tờ giấy lau mặt mình, hắn lau thật mạnh, dường như không có chút
lưu tình nào. Đã lâu rồi, hắn vẫn chưa hề gây sự với ai. Có vẻ như các đốt xương cần được luyện tập nhiều
hơn rồi.
Hách Long nhìn người đàn ông đối diện, dùng cây gây trong tay mình nâng mặt của Lục Cẩn Phàm lên, lúc này mới nói, nhưng trong giọng điệu lại không khỏi dấu sự khinh bỉ của bản thân. " Nếu bây giờ mày cúi xuống dùng lưỡi liếm giày cho tao, thì tao có thể cho mày một con đường sống! Thể nào, có phải là mày nên cảm ơn Thượng đế hay ... không?"
Hắn còn chưa nói xong, ngay lập tức đã nhìn thấy một khẩu súng đặt ở trên trán mình. Mà lúc này, cây gậy của hắn đã không biết gãy từ lúc nào, nằm lăn lóc ở dưới sàn nhà.
Lục Cẩn Phàm lười biếng mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn người đàn ông vừa mới ra oai với hắn lúc nãy. Chỉ là 1 con chuột nhỏ mà còn dám đấu với hổ.
Hoàng Ngọc Lệ nãy giờ nhìn một màn này, không khỏi trợn mắt há mồm to. Cô ta cứ tưởng đã chiếm được thế thượng phong, là có thể để cho tên đàn ông kia bồi cô ta ngủ một đêm. Nhưng thế nào, lại là Hách Long bị bị động.
Vốn dĩ lúc đầu, cô ta chỉ muốn trêu đùa Lục Cẩn Phàm một chút. Nhưng không ngờ người đàn ông đó lại không biết thức thời như vậy, dám bỏ cánh tay của cô ta. Hoàng Ngọc Lệ bất quá mới gọi Hách Long đến, coi như muốn dạy dỗ tên đó một chút.
Ôn Ninh và Trác Lâm biết chắc chắn sẽ như vậy, chỉ nhàn nhạt lấy ra 1 điếu thuốc lá mà hút. Hôm nay Lục Cẩn Phàm không được vui, mấy người này coi như là xui xẻo rồi. "Tên khốn, mày dám!"
Hách Long vẫn chưa chịu thua, muốn lấy súng dắt bên hông của mình ra. Nhưng hắn dù có tìm đi tìm lại vẫn không thấy, liền lấy là lạ. Rõ ràng lúc đi ra khỏi cửa, hắn đã trang bị rõ đầy đủ rồi cơ mà! -Anh bạn, tìm cái này sao? Ôn Ninh lắc một cây súng nhỏ trong tay, chĩa thẳng về phía đầu của Hách Long. Lúc này khi Hách Long vừa đến, hắn đã để ý bên hông phải của tên mặt sẹo này có một cây súng AS50 một loại súng bắn tỉa 12 ly 7 của đặc nhiệm Anh và Mỹ. So với các bang phải khác thì có vẻ là tối tân, nhưng so với Lục gia thì chỉ là đồ chơi cho trẻ con. Vì thế, trong lúc mọi người không chú ý, hắn đã trộm đi cây súng này.
Ôn Ninh lắc lắc cây súng, nhìn về phía Hách Long mà cười. Loại súng cũ rích này, bây giờ có cho người của Lục gia cũng không thèm.
Hách Long tức giận, chửi to:" Chết tiệt!". Lục Cẩn Phàm lúc này thổi nhẹ cây súng trong tay mình, mỉm cười nhìn về phía Trác Lâm nãy giờ vẫn đang im lặng theo dõi tình hình.
Trác Lâm hiểu chuyện, liền đi đến giữ chặt lấy thân thể của Hách Long, giữ chặt hắn vào tường, rồi lấy dây thừng trói hắn lại.
Hách Long trước nay chưa bao giờ bị đối xử như vậy, tức giận gầm lên:" Rốt cuộc bọn mày là đứa nào! Có biết rốt cuộc tao là ai không? Chỉ cần 1 câu nói của tao có thể giết chết được bọn mày đấy! Khôn hồn thì mau thả tạo ra!".
Trác Lâm vẫn giữ bình tĩnh treo Hách Long lên trên 1 cây xà cao gần 3 mét. Hắn mỉm cười nhìn tên mặt sẹo, nhún vai nói:" Cố sống nhé! Đừng chết sớm như vậy không vui!"