Sau khi chắc chắn hai người kia đã lên máy bay, Trác Lâm mới đi về thông báo về Lục Cẩn Phàm rằng nhiệm vụ đã làm xong.
Vậy là bây giờ, hắn đã giúp cho Mộc Ngôn giải quyết nốt những chánh nặng trong lòng.
Từ giờ cô sẽ không phải lo lắng về bất cứ chuyện gì nữa.
"Thiếu gia, tôi từng tìm hiểu được, rằng thiếu phu nhân khi ở Bắc thành từng bị người ta bắt nạt! Đến nỗi thời gian đầu cô ấy phải đi nhặt thức ăn ở bên ngoài!"
Lục Cẩn Phàm cầm lấy tập tài liệu mà Trác Lâm để lên trên mặt bàn. Khi đã xác định được rõ người trong ảnh chính là Mộc Ngôn thì Lục Cẩn Phàm bỗng chốc cảm thấy tức giận, tất cả tờ giấy liền bị hắn vò nát.
"Cậu nên biết xử lý thế nào rồi đấy!"
Những con người dám đối xử tệ bạc với Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm đều thu dọn sạch sẽ. Chắc chắn sẽ không để lại một manh mối nào cả.
"Thiếu gia, tối nay cậu có định về nhà không?"
Hôm nay Lục thị vừa ký kết được với một công ty lớn, như vậy chắc chắn sẽ có nhiều công việc để làm.
Mà bây giờ cho dù có huy động toàn bộ nhân viên cũng không thể nào mà Xong nhanh như vậy được.
Lục Cẩn Phàm xoa xoa thái dương của mình, đầu của hắn bây giờ vẫn âm ỉ đau, thậm chí là
còn không có dấu hiệu muốn chấm dứt.
"Thiếu gia, có cần tôi liên hệ với bác sĩ không?"
"Tôi vẫn còn có thể chống cự được!"
Đến bây giờ, độc ở trong người Lục Cẩn Phàm quả thực vẫn chưa thể loại bỏ được hoàn toàn.
Một phần vì đây là loại độc khó, người giải được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thứ hai là vì nếu phẫu thuật, thì có thể nguy hiểm đến tính mạng!
Trác Lâm và Ôn Ninh quả thực không dám mạo hiểm chuyện này. "Chẳng lẽ cậu không muốn nói cho Thiếu phu nhận biết chuyện này hay sao?"
Sự sống của Lục Cẩn Phàm bây giờ chỉ đếm từng năm.
Nếu hắn không nói chuyện này cho Mộc Ngôn biết, thì chắc chắn sẽ phải hối hận.
"Cậu nghĩ cô ấy sẽ tin ư? Mộc Ngôn bây giờ chỉ hận không thể một đao giết chết tôi!"
Thù hận của Mộc Ngôn đối với Lục Cẩn Phàm, tất cả mọi người đều biết. Thế nhưng chẳng lẽ hắn lại không muốn nói chuyện này ra ngoài hay sao?
"Nhưng nếu thiếu gia nói sự thật, biết đâu cô ấy sẽ suy nghĩ lại!"
Trác Lâm vừa nói xong, ngay lập tức mũi của Lục Cẩn Phàm chảy máu. Khiến cho thuộc hạ của hắn được một phen tá hỏa.
Ôn Ninh đang ở bệnh viện cũng không dám chân trễ, lập tức lái xe đến Lục thị. Máu cơ bản đã cần được, thế nhưng vết thương ngày càng nghiêm trọng hơn.
"Bây giờ chẳng lẽ cậu không muốn sang Mỹ làm phẫu thuật sao? Bên đó có kỹ thuật tiên tiến hơn, chắc chắn sẽ cứu được mạng của cậu về!"
Lục Cẩn Phàm một tay cầm máu, tay còn lại để yên cho Ôn Ninh truyền dịch:" Nếu như tôi không phẫu thuật, thì tỉ lệ sống là bao nhiêu?"
"Bốn lăm phần trăm!".
Không khí bỗng nhiên giống như bị đóng băng, trở nên ngột ngạt đến khó thở.
Vết thương của Lục Cẩn Phàm ngày càng nghiêm trọng, vết thương ở bụng cũng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Mặc dù đã được Ôn Ninh chữa trị một chút, thế nhưng vẫn không thể
nào giải phóng được hết.