"Chị Mộc Ngôn, em giao đồ xong rồi nè! Chị thấu em có xuất sắc không? Liệu cuối tháng này em có được tăng lương không?"
Lúc này một bóng dáng nho nhỏ chạy vào, Bạch Lam tay chân luống cuống, quần áo nhễ nhại mồ hôi chạy vào. Mộc Ngôn nhìn cảnh này lại cảm thấy xót xa trong lòng:
"Bạch Lam à, chị đã bảo với em rồi! Nếu em cảm thấy mệt, thì chị sẽ tuyển thêm nhân viên giúp đỡ em, thì lúc đó em sẽ không mệt như bây giờ nữa!"
"Không sao đâu chị, em làm được mà!".
Ngược lại không hề trách cô, Bạch Lam lại vô cùng hớn hở. Bây giờ cửa hàng của Mộc
Ngôn không lớn, vẫn còn rất tiết kiệm trong việc tuyển thêm nhân viên. Bây giờ đối với Mộc Ngôn mà nói, tiết kiệm được một khoản tiền nho nhỏ là được rồi.
"Mộc Ngôn, cô không phải như vậy! Người như cô ấy, nên cho vận động nhiều một chút!".
Bạch Lam lúc này mới để ý đến Ninh Thiên, khi nhìn thấy hắn thì ngay lập tức chạy bạt mạng ra ngoài. Thế nhưng ngay lập tức đã bị người đàn ông giữ lại.
"Tôi không hề ăn thịt cô, sao cô lại phải chạy?"
Nhìn thấy gương mặt sắp khóc của cô gái nhỏ, Mộc Ngôn lại không nỡ lòng.
Nếu không phải Diệp Tử Sâm nói Ninh Thiên là người tốt, thì e rằng cô cũng sợ bởi mặt hắn quá đẹp trai, thế nhưng cũng rất đáng sợ.
"Ninh Thiên, tôi e rằng nếu anh còn làm bất cứ chuyện gì nữa, thì cô gái nhỏ đó sẽ khóc đấy!"
Ninh Thiên lại chẳng dám tin mình lại đáng sợ như vậy, liền đứng dậy, đập mạnh vào vai Mộc Ngôn
"Mộc Ngôn, hay là cô hứa một chuyện với tôi đi! Chỉ cần tôi làm cho cô gái này không sợ mình nữa, thì cô sẽ giúp tôi một ước nguyện!"
"Mộc Ngôn, hay là cô hứa một chuyện với tôi đi! Chỉ cần tôi làm cho cô gái này không sợ mình nữa, thì cô sẽ giúp tôi một ước nguyện!"
Mộc Ngôn trầm tư trong giây lát, thế nhưng cô bỗng nhiên bật cười, sau đó sảng khoái nói:"Được! Vậy thì tôi chúc anh thành công!"
Nhận thấy cô không còn tỏ ra xa cách với mình nữa, Ninh Thiên nhoẻn miệng cười nhẹ, tiến lại gần hơn với Bạch Lam. Thế nhưng hắn càng tiến, cô gái nhỏ kia lại càng lùi.
Ninh Thiên chau mày, đây là lần đầu tiên có một cô gái sợ hắn đến vậy. Trước kia có rất nhiều người phụ nữ muốn tiếp cận hắn còn không được, thế nhưng cô gái kia thì lại ngược lại.
"Bạch Lam, trong mặt tôi nom đáng sợ thế hay sao?".
Ninh Thiên chỉ chỉ vào mặt của mình, gương mặt mặc dù đã cố nặn ra nụ cười nhưng lại càng khiến cho cô gái nhỏ kia càng cảm thấy sợ hơn.
Bạch Lam nhẹ nhàng gật đầu, đây là lần đầu tiên cô gặp được một người đàn ông hung dữ như vậy.
Mộc Ngôn không nhịn được liền phì cười, tràn đầy hứng thú nhìn Ninh Thiên đang cố giải thích với Bạch Lam là mình vô cùng lương thiện.
"Ninh Thiên, tôi mong anh đừng có cố gắng nữa! Coi chừng tất cả các vị khách của chúng tôi sẽ bị anh dọa cho sợ đấy!"