Thế nhưng tôi hy vọng càng nhiều, nỗi thất vọng lại càng lớn! Từ khi tôi trở về đây sống với anh, tôi
chưa từng được coi là con người! Anh bắt tôi làm các công việc của người hầu, có khi chưa được ngủ
giấc nào đã bị bắt dậy làm việc. Không những thế, anh còn bắt tôi tranh thức ăn với chó, bộ anh không
nghĩ tôi cũng biết nhục sao. Thế nhưng vì yêu anh, tôi sẵn sàng có thể bỏ qua tất cả! Thế nhưng Lục Cẩn Phàm, anh lại nỡ lòng nào phá đi con của chúng ta! Nếu anh không muốn nuôi nó, thì tôi sẵn sàng
có thể nuôi nó một mình!"
Người khác nếu nghe được những lời này, chắc chắn sẽ cảm thấy Mộc Ngôn rất đáng thương, thế nhưng đối với Lục Cẩn Phàm, thì hắn lại cảm thấy thực là nực cười:" Mộc Ngôn, cô nghĩ cô xứng đáng làm mẹ của con tôi sao? Sao cô không nhìn lại bản thân của mình đi, để xem cô đã dơ bẩn đến mức nào rồi! Hạ Mộc Ngôn, có phải đêm đó cô sướng lâm đúng không? Mấy người ở ngoài đó có làm thỏa mãn được cô không?"
Lục Cẩn Phàm nói rất nhỏ, những người bên cạnh có thể không nghe thấy, nhưng Mộc Ngôn lại có thể nghe thấy tất cả.
Cô làm sao có thể quên được cơ ác mộng đó cơ chứ.
Từng tiếng cười của những gã đàn ông đó vang lên bên cạnh cô, khiến Mộc Ngôn cảm thấy thân thể của mình cũng thật đáng kinh tởm.
Thử hỏi làm sao cô có thể chấp nhận được thân thể của mình đã bị xâm hại bởi hơn chục người đàn ông?
Vốn dĩ vết thương trên người cô đang dần dần hồi phục, thế nhưng cô lại ôm chặt lấy cơ thể mình, khiến cho vảy của nó bị bong ra, khiến Mộc Ngôn không khỏi khó chịu mà nhăn mặt lại.
" Lục Cẩn Phàm, rốt cuộc anh muốn làm thế nào thì mới có thể tha thứ cho tôi?!".
Lục Cẩn Phàm giống như nghe được một câu chuyện cười, hắn cười lớn, khiến cho những vệ sĩ gần đoàn không rét mà vẫn run:" Tha thứ sao? Hạ Mộc Ngôn, cô căn bản không xứng với hai từ tha thứ!"
Hắn đứng dậy, ra hiệu với hai người đứng đằng sau mình:" Mau trói cô ta lại!" Mộc Ngôn vốn dĩ nuôi một hy vọng nhỏ, rằng Lục Cẩn Phàm sẽ tha cho mình, thế nhưng khi nghe thấy
mệnh lệnh của hắn, hy vọng của cô đã bị dập tắt.
Hai người đàn ông đi đến, đeo trên cổ cô một sợi dây xích rất ro, rất nặng.
Bây giờ, có lẽ cô đã giống hệt một con chó! Mặc cho người ta trói buộc, xử lý.
Diệp Tử Sâm lúc này cũng đã tới nơi, nhìn cô ngoan ngoãn bị người ta đeo kích vào cổ, hoàn toàn
không có chút phản ứng nào cả. Khiến cho anh không thể cảm thấy cực kỳ tức giận. " Lục Cẩn Phàm, ai cho anh vào đây?"
Vốn dĩ tưởng như Lục Cẩn Phàm sẽ coi trọng Diệp Tử Sâm, thế nhưng hắn lại cực kỳ không để ý, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Hạ Mộc Ngôn vốn dĩ chính là vợ của Lục Cẩn Phàm, nên không ai có quyền mang cô đi đâu cả!
"Thiếu gia, Hạ tiểu thư không thể đi được từ đây ra tới xe!"
Một tên vệ sĩ lên tiếng. Thân thể của cô đã không lành lặn như trước, đã thế còn bị gãy tay gãy chân, giờ việc đi lại đã khó lại càng thêm khó hơn.
" Cô ta không có chân có tay để bò hay sao?"
Rồi hắn đi đến,kéo mạnh cô đi. Khiển cho Mộc Ngôn không khỏi nhíu mày lại. Từng chút một bò theo sau Lục Cẩn Phàm.
Diệp Tử Sâm hoàn toàn cảm thấy phẫn nộ, ngọn lửa trên đầu anh đã hoàn toàn tức giận, không thể nào dập tắt được nữa. Thế nhưng lại không thể bởi vì đã bị thị vệ của Lục Cẩn Phàm giữ lại.
" Lục Cẩn Phàm, cậu chính là đồ súc sinh, không phải con người nữa!"
Ngược lại thì Lục Cẩn Phàm lại coi như không nghe thấy, trực tiếp đi lên xe của mình dưới sự hộ tống
của thị vệ. Còn Mộc Ngôn, bây giờ cô nom thật đáng thương. Trên người đâu đâu cũng toàn là vết
thương, khiến cho người đi đường ngang qua lại chỉ trỏ, thế nhưng ngay lập tức đã bị ánh mắt của Lục
Cần Phàm nhìn thấy, giống như những viên đạn xuyên qua tim bọn họ. Không ai nói gì cả, thế nhưng
tất cả đều chọn biện pháp thối lui.
Ánh mắt giống như muốn giết người của hắn, khiến ai cũng cảm thấy sợ. Do tay chân không được lành lặn, nên Mộc Ngôn bò rất chậm. Cô càng cố gắng bao nhiêu, lại càng thảm bại bấy nhiêu. Đây chính là quyết tâm của một người phụ nữ, cho dù có làm gì đi chăng nữa cũng quyết không bao giờ từ bỏ.