Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng hắn bỗng nảy ra hình ảnh cô nằm dưới thân của người đàn ông khác, cũng quyến rũ yêu kiều nhau thế này. Khiến hắn không khỏi tức giận. " Cẩn... Cẩn Phàm, em xin anh đừng trách chị ấy! Là do em không tốt, em không thể bảo vệ được chị gái của mình!" 

Hạ Mộc Tầm đó đến, hay nói đúng hơn là lết đến chỗ của Lục Cẩn Phàm. Cô ta cố gắng ép nước mắt 

chảy ra, diễn vẻ đáng thương trước mặt mọi người. Trác Lâm cho dù xưa nay không liên quan đến chuyện gia đình của thiếu gia, nhưng nhìn thấy hình 

ảnh người phụ nữ như thế này thì cũng không khỏi mất mặt. Nếu mọi người biết thì không sao, nhưng 

nếu không biết thì lại nói gia đình bọn họ trọng nam khinh nữ. Lúc đẩy chắc chắn công ty sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. " Cốc nước của cô là do ai đưa?" 

" Là... là do chị ấy đưa!" 

Hạ Mộc Tầm nước mắt lại rơi, thỉnh thoảng lại lấy tay áo quẹt và nước mắt, khiến cho nhiều người ở 

đấy lại thấy voi cùng xót xa. 

Lục Cẩn Phàm bông có chút suy nghĩ về chuyện này. Nếu Hạ Mộc Tầm chính xác là bị Mộc Ngôn bỏ 

thuốc, vậy tại sao cô cũng bị mà nằm trên ghế. Điều này khiếm nằm nãy giờ không khỏi suy nghĩ rất 

nhiều. 

" Ô! Đây không phải là người phụ nữ vừa nằm ở dưới thân tôi rên rỉ hay sao? Mới có như vậy đã tìm được người đàn ông khác rồi à!" 

Một lão già béo đi đến, trong tay còn cầm chiếc vòng cổ. Lục Cẩn Phàm có thể ngay lập tức nhận ra, đó là chiếc vòng mà hắn đã đeo cho cô vào ngày đám cưới. Đây vốn dĩ chỉ là 1 chiếc vòng bị hỏng, hắn chỉ tùy tiện ném cho Hạ Mộc Ngôn, vậy mà bây giờ cô vẫn 

còn giữ nó. 

" Lúc nãy cô ta đã ngủ với ông sao?" 

" Lúc này cô ấy đã xảy ra chuyện với tôi! Cô gái này đúng là không tồi, cơ thể rất đẹp!" 

Người đàn ông kia càng nói, càng khiếm cho Lục Cẩn Phàm càng tức giận hơn. Ông ta không phải đến để giải tán, mà là đến để thêm dầu vào lửa. 

" Hạ Mộc Ngôn, không ngờ cô cũng ti tiện như vậy! Chẳng lẽ có thêm tiền đến mức đấy rồi sao? Lục 

gia đối xử với cô tệ bạc thế sao? Hạ Mộc Ngôn, tôi đã đánh giá thấp có rồi!" 

Hắn liền đi đến, bể cô đi ra khỏi nơi ồn ào bày. Bỏ mặc Hạ Mộc Tầm vẫn còn đang lên kết trên sàn nhà. 

Cô ta không tin qua chuyện này, Lục Cẩn Phàm sẽ còn yêu thương người phụ nữ kia nữa. 

Mộc Ngôn không hề biết mình sắp xảy ra nguy hiểm, cơ thể có bấy giờ vẫn đang cực kỳ khó chịu. Lúc 

nãy là nhờ một phần Ninh Thiên cho cô uống ít thuốc ngủ, cộng thêm một phần cô cắn môi dưới để 

làm mình tỉnh táo. Nên bây giờ bộ dạng cũng không thê thảm lắm. 

Thế nhưng bây giờ mới chính là lúc mac thuốc phát tác mạnh nhất,cả cơ thể của cô nóng rực lên, toàn thân như có hàng ngàn con kiến đang muốn ăn tươi nuốt sống cổ. Nó làm Mộc Ngôn cảm thấy 

khó chịu, muốn tìm một thứ gì đó để dựa dẫm. 

Cô quay sang bên cạnh, ôm lấy vòng eo của người đàn ông. Tham lam hít mùi thơm đức trưng của hắn. 

Sống cùng cổ lâu như vậy, Lục Cẩn Phàm bây giờ mới biết cổ có tật xấu như vậy. May cho cổ là bây 

giờ hắn đang làm việc, nếu không chắc chắn hắn sẽ đạp cô xuống xe mất. 

Nhưng nghĩ đến những gì cô vừa làm ở quán Bar, hắn lại cảm thấy vô cùng bực mình. Từng cỗ khí 

nóng cứ bốc lên, khiến Lục Cẩn Phàm khó chịu vô cùng. 

" Dừng xe!" 

Trác Lâm đang bình tĩnh lái, bổng kết 1 âm thanh chói tai, khiến người đi đường không khỏi cảm thấy 

giật mình. 

Lục Cẩn Phàm nhổm người dậy, mở cửa xe bên cạnh cho Hạ Mộc Ngôn. 

Khi nhìn thấy người con gái kia nằm dưới dưới mặt đường thì hắn lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Liền 

phủi tay rồi chui vào trong xe. 

Trác Lâm lúc này lại cảm thấy vô cùng buồm cười, thiếu gia nhà hắn bấy giờ nom giống hệt như một 

đứa trẻ vậy. Chứ hoàn toàn không phải là vị tổng tài lãnh khốc nữa. 

"Cẩn Phàm, cậu định vứt cô ấy ở đây sao? Không định đưa cô ấy về nhà à?" Ôn Ninh ngồi trên ghế lái phụ, trong lòng có một chút thương hoa tiếc ngọc. Con gái nhà người ta 

nom hiền lành dễ thương như vật, mà Lục Cẩn Phàm lại nỡ lòng nào đối xử như thế. 

"Đây là chuyện của tôi, không hề liên quan đến các cậu!" 

Nói rồi hắn cho Trác Lâm quay xe về phía biệt thự, hoàn toàn không để ý xung quanh. Một chiếc xe ô tô màu đen nãy giờ vẫn đang theo dõi bọn họ, một người phụ nữ nước xuống, chỉnh lại túi xách nhìn Mộc Ngôn vẫn đang khó chịu mà rên rỉ. Cô ta liền hạ lệnh cho vài người thuộc hạ ở đằng 

sau mình:" Thủ tiêu cho tốt, tốt nhất là nên làm cho sạch sẽ 1 chút!" 

Lục Cẩn Phàm từ khi lúc về nhà, hoàn toàn không hề để ý cũng như quan tâm đến Mộc Ngôn, hắn vẫn ung dung bước vào thư phòng của mình. 

Ôn Ninh cũng đi theo sau, 2 tay đút vào túi quần, vô cùng nghiêm túc chứ không còn bộ dạng ngả ngớn nữa. 

" Cậu đã điều tra được những gì rồi!" 

"Theo như tôi điều tra được, Ninh Thiên từ nhỏ đã được 1 gia đình họ Ninh nuôi dưỡng, rồi cho hắn kế 

nghiệp tài sản của gia đình. Hắn hành tung bí ẩn, rất ít người biết được thân phận thật sự của hắn là gì. Không những vậy, bên cạnh hắn còn có 1 người tên Ninh An, cũng giỏi võ không kém!" Lục Cẩn Phàm có chút đăm chiêu, dường như đang có suy nghĩ gì đó định nói ra. Bỗng ông quản gia từ bên ngoài đi vào, gấp gáp đến nỗi không kịp gõ cửa. " Bộ quy tắc của Lục gia là để làm cảnh hay sao?" Trác Lâm đứng bên cạnh, tức giận hét lên. " Thiếu... Thiếu gia, Hạ tiểu thư xảy ra chuyện lớn rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK