Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ cần phải tĩnh dưỡng ở bệnh viện thêm vài ngày, thế nhưng quả thực Lục Cẩn Phàm không thể để yên cho người phụ nữ này. Nên hắn mới nhờ Trác Lâm đưa cô ta đến bệnh 

viện. 

Đã từng có một thời gian dài, Hạ Mộc Tâm là diễn viên được nhiều người yêu thích nhất. Cô ta cũng đã có được tất cả mọi thứ trong tay, bao gồm cả Lục Cẩn Phàm trong đó. "Hạ Mộc Tầm, cô nghĩ những việc cô làm đã xong hay sao?" Lục Cẩn Phàm cố gắng chống cự yếu ớt, hơi thở dường như cũng từng chút một yếu dần. 

Vết độc đã dần dần lan lên, sợ rằng nếu bác sĩ bên Mỹ không đến kịp thời thì hắn sẽ chết. Chiếc điện thoại trong tay của người đàn ông bỗng nhiên ném xuống trước mặt của Hạ 

Mộc Tầm. 

"Vì sao cô lại muốn giết cô ấy? Rõ ràng hai người là chị em mà? Chẳng lẽ hơn hai mươi năm cô chưa bao giờ coi Mộc Ngôn là chị gái của mình hay sao?" Bên trong chiếc điện thoại, là đoạn video được camera bên đường ghi lạ. Nó chiếu rất rõ việc Hạ Mộc Tầm ra tay với chiếc xe của Mộc Ngôn. Có thể thấy rõ cô ta là thủ phạm trực tiếp của vụ án này. "Thế nên anh mới mua chuộc cảnh sát, nhằm đưa tôi đến đây để hỏi tội hay sao?" Hạ Mộc Tầm cũng không phải người quá ngu ngốc, khi bị cảnh sát dưa đến đây thì đã biết chính là chủ ý của Lục Cẩn Phàm. 

Quả nhiên, người đàn ông khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nghịch nghịch một con dao nhỏ ở trong tay của mình. 

Những người khác có thể không biết, nhưng Hạ Mộc Tầm thì lại nhớ rất rõ. Chủ cần ai thiếu nợ hoặc đắc tội với Lục Cẩn Phàm, thì đều khó mà sống thoát được.

"Lục Cẩn Phàm, anh nghĩ là sẽ có thể dọa được tôi như dọa Hạ Mộc Ngôn năm đó sao? Tôi khuyên anh tốt nhất đừng bao giờ cố gắng việc mình không thể làm nữa, vì nó càng gia tăng độ hận của cô ta mà thôi!" 

Đứng bên cạnh, Trác Lâm nhìn thấy hết độ giận dữ của người đàn ông kia nhưng lại không thể làm gì được. Hắn liền tiến đến, tát Hạ Mộc Tầm một cái vào mặt.

"Đây là cái tát vì cô mà Diệp Tử Họa gặp tai nạn!" Trác Lâm liền tát cái thứ hai. "Đây là vì cô đã ép Mộc Ngôn phải nhận tội thay mình!"

Cái tát thứ ba vang lên. "Đây là việc cô đã phản bội tôi, làm hại đi rất nhiều người!". 

Chỉ với ba tiếng vang lên, đầu óc của Hạ Mộc Tầm bỗng vang lên những tiếng ong ong. Trác Lâm ra tay rất mạnh, khiến cho cô ta cảm thấy thực sự hoảng sợ. Năm xưa vì có Lục Cẩn Phàm chống đỡ, nên cô ta mới có thể ra oai với mọi người như vậy. 

"Hạ Mộc Tâm, cô còn sống không?" Lục Cẩn Phàm khinh bỉ hỏi, thế nhưng khi chỉ nghe thấy tiếng thảo của cô ta, thì ngay lập 

tức sai người hát vào đó một chậu nước lạnh. 

Thân thể bỗng chốc ướt đẫm, Hạ Mộc Tầm giật mình ngoảnh mặt lên, vô tình trúng phải ánh mắt kia của người đàn ông.

Nó cực kỳ lạnh lẽo, khiến cho con người ta phải sợ hãi, lùi bước. Nó cũng rất đáng sợ, khiến cho Hạ Mộc Tầm không dám làm gì nữa. Vốn dĩ cô ta tưởng rằng Lục Cẩn Phàm sẽ tha cho mình, nhưng quả thực điều đó đã không còn khả năng xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK