Có lẽ đã gần bảy năm rồi, người đàn ông kia đã không còn liên quan đến mấy chuyện Xã hội đen nữa. Thế nhưng hắn lại biết rất rõ những việc làm người khác làm sau lưng hắn.
Một vết thương nhỏ như vậy mà nghĩ có thể lấy được mạng của Lục Cẩn Phàm hay sao? Hạ Mộc Tâm run rẩy cầm con dao, cô ta rất sợ, thế nhưng lại không biết tại sao mình lại có can đảm để làm những chuyện này nữa!
"Lục Cẩn Phàm, là bởi vì anh đã giết chết mẹ tôi! Mẹ tôi tốt với anh như vậy, tại sao anh lại cho người giết bà ấy!".
Ông quản gia nhanh chóng gọi Ôn Ninh đến để xem vết thương cho Lục Cẩn Phàm, thế nhưng cũng bị người đàn ông kia gạt ra.
"Không cần cậu lo! Chỉ chừng này máu mà nghĩ có thể lấy được mạng của tôi sao?"
Một người giúp việc nhìn thấy cảnh này thì chỉ thở dài.
Nếu thiếu gia và thiếu phu nhân cứ như thế này, thì chắc chắn Lục gia sẽ loạn mất thôi!
"Lục Cẩn Phàm, cậu phải nghe lời của tôi, vì tôi chính là bác sĩ! Nếu không phải tôi vì lo
cho cậu không thể trả hết nợ đối với Hạ Mộc Ngôn, thì tôi đã bỏ mặc cậu ở đây rồi!"
"Đừng nhắc tới tên của người phụ nữ đó trước mặt tôi nữa!" Khi nghe đến tên của Mộc Ngôn, Hạ Mộc Tầm dường như bị đâm trúng điểm yếu, cực kỳ
tức giận nhìn mọi người.
Ông quản gia cũng vội vàng cùng Ôn Ninh đã Lục Cẩn Phàm lên ghế. "Hạ Mộc Tầm, chẳng lẽ cô vẫn chưa biết hối lỗi của mình hay sao?"
Lục Cẩn Phàm vừa dứt lời, ngay lập tức Hạ Mộc Tầm liền cười phá lên. Cô ta bây giờ cực kỳ giống như một người điên, tinh thần cũng đã không còn được tỉnh táo như lúc đầu nữa.
"Tôi đã làm sai gì sao? Hay là do tôi đã quá yêu người đàn ông này? Vì hắn, tôi đã từ bỏ những người quan tâm tôi nhất, không phải sao? Vì Lục Cẩn Phàm, tôi có thể hy sinh cả bản thân của mình, tôi cứ ngỡ trong tim hắn sẽ có tôi, nhưng trong đó lại hoàn toàn chỉ có Hạ Mộc Ngôn! Tại sao vậy? Rõ ràng là hắn vẫn luôn miệng nói yêu thương tôi mà!"
Cả Lục gia bắt đầu im lặng. Ngay cả tiếng gió xào xạc trong lá cây cũng có thể khiến mọi người nghe rõ.
Đã từng có thời gian, vì Hạ Mộc Tâm, Lục Cẩn Phàm đã đẩy Mộc Ngôn rời xa mình hơn, cũng gián tiếng suýt chút nữa khiến cho cô phải mất mạng.
Cho dù sau này, Lục Cẩn Phàm có làm gì đi chăng nữa, cũng sẽ mãi không thể bù đắp được những lỗi lầm mà hắn gây ra.
"Nhốt người phụ nữ này xuống dưới tầng hầm, không có lệnh của thiếu gia thì không được thả ra!"
Trác Lâm vừa đi về, nhìn thấy Lục Cẩn Phàm bị thương thì ngay lập tức không khỏi tức giận.
Nếu không phải Ôn Ninh ngăn cản, thì chắc chắn hắn đã giết chết người phụ nữ kia rôi.
Lục Cẩn Phàm lúc này gương mặt bỗng có chút tái xanh, hắn liên tục thở dốc, mà lúc này trong vết máu thấm ra bỗng nhiên có màu đen. Trác Lâm vốn dĩ chỉ nghĩ là vết thương nhỏ, khi nhận ra điều này thì hét lên.
"Trong hung khí có độc!"
Ôn Ninh lúc này liên tục gọi điện cho bệnh viện thành phố, kêu họ mau mời bác sĩ trị độc giỏi nhất đến.
"Không phải lo lắng! Chắc chắn tôi vẫn chưa chết được đâu!"
Mọi người thở dài, duy chỉ có Trác Lâm là trầm ngâm. Hắn lấy từ đằng sau một tập hồ sơ, đưa cho Lục Cẩn Phàm.
Mọi người trong thành phố bây giờ đều đã biết Lục Cẩn Phàm bây giờ đã độc ác như thế nào. Giá cổ phiếu cũng từ đó mà giảm mạnh, khiến cho các cổ đông cũng bắt đầu xôn xao
hết cả lên.